Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Diệp Lăng, toàn thân Bàng Đại Hải lập tức run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
“Haha! Thật là buồn cười. Mày kiêu ngạo quá đấy, chẳng lẽ mày định giết chết tao thật sao? Đừng nói với tao là mày đã quên mất xã hội này vẫn còn luật pháp ?”
Bàng Đại Hải dường như muốn bám víu vào một cọng cỏ để cứu mạng. Trong lòng hắn tự cho rằng Diệp Lăng cũng chỉ đang đe dọa hắn mà thôi.
“Các anh em! Tiến lên đi! Tôi không tin hắn có thể một mình đánh bại được tất cả chúng ta!”
Một người đàn ông cao lớn lạnh lùng quát, mười tên còn lại lập tức gật đầu. Chẳng lẽ bọn chúng không tự nhìn xem tên bị kẹp trong tường kia thê thảm đến mức nào sao?
Vù.
Diệp Lăng di chuyển, mũi chân điểm một cái, lập tức xuất hiện bên cạnh đám người kia, nâng bả vai lên.
Bịch.
Một tên gần hắn nhất trực tiếp bay lên, thân thể cao hơn mặt đất những một mét, sau đó đập mạnh vào phần gạch xanh trên mặt đất.
Rắc rắc.
Một âm thanh giòn tan vang lên, người đàn ông kia phun ra một ngụm máu, ngất xỉu trên mặt đất. Đôi mắt hắn trắng dã, thân thể run bần bật.
Thật là mạnh quá đi! Tên này không phải là người! Làm sao có thể dễ dàng nhấc bay một người được chứ?
Đây có phải sự thật hay không bọn chúng cũng không phân biệt được. Bọn chúng chỉ biết rằng người thanh niên như con sói đói kia đang vọt thẳng đến chỗ bọn chúng.
Các nắm đấm va chạm vào nhau, mạnh mẽ không gì sánh được. Mỗi khi đụng phải nắm đấm đó, tất cả bọn chúng đều cảm nhận được một luồng khí lạnh bay thẳng từ chân lên đỉnh đầu.
Đặc biệt là Bàng Đại Hải, đôi mắt trở nên đỏ hoe nhìn chằm chằm Diệp Lăng. Hắn thực sự muốn khóc. Hắn đã phải cất công mang mười người tới đây, hơn nữa còn toàn là người dưới trướng của thiếu gia.
Bình thường, một người đối đầu với ba bốn người khác cũng không bị rơi vào thế hạ phong, vậy mà bây giờ lại bị Diệp Lăng xử lý hết sạch.
Rắc rắc.
Lại một người đàn ông đau khổ kêu rên, chỉ thấy hắn quỳ rạp xuống đất, xung quanh mồm toàn là máu tươi, cổ tay bị Diệp Lăng bẻ biến dạng.
Sắc mặt Diệp Lăng không chút nào thay đổi, bàn tay tát mạnh vào mặt hắn, ba bốn cái răng vàng rụng đầy đất.
Thật là tàn nhẫn! Ai có thể chịu đựng được chứ?
Lúc này, chỉ còn lại hai người, một người đàn ông cao lớn và Bàng Đại Hải, còn những kẻ khác đều nằm ngất trên mặt đất, không thì cũng kêu rên thảm thiết.
“Đừng…đừng đánh nữa. Tao cho mày biết, mày gây ra chuyện lớn rồi. Mày không biết bọn tao là ai đâu!”
Người đàn ông kia rụt rè nói, Diệp Lăng chỉ lắc đầu: “Chẳng cần biết bọn mày là ai. Nói chung ngày hôm nay chúng mày đừng hòng rời khỏi đây.”
Người đàn ông kia nghe vậy lập tức sợ hãi. Khốn khiếp! Mày đừng có mà kiêu ngạo như vậy. Ngay cả lai lịch của tao mà mày cũng chẳng thèm hỏi, mày đang giả ngu hay ngu thật vậy?
“Tên họ Diệp kia, mày có biết bọn chúng là ai không? Chúng đều là thuộc hạ của Tề thiếu gia, tao còn là anh em với Tề thiếu gia nữa!”
“Ồ, chắc mày cũng không biết Tề thiếu gia là ai luôn nhỉ? Mày nên tự tìm hiểu đi. Nếu không dừng lại thì không chỉ mày bị trừng trị, đến cả nhà mày cũng không được yên ổn đâu.”
Tề Phi là công tử của nhà họ Tề ở Đông Hải, là một vị đại thiếu gia nổi tiếng ở Đông Hải. Đáng tiếc, Bàng Đại Hải làm sao biết được. Từ rất lâu, Tề Phi đã bị Diệp Lăng trừng trị một trận.
“Nói vậy, mày nghĩ Tề Phi có thể ngăn cản được tao sao?”
Diệp Lăng cười khẩy, Bàng Đại Hải ngẩn người, cười dữ tợn: “Ý của mày là sao? Tao nói cho mày biết, nếu Tề thiếu gia biết chuyện xảy ra ngày hôm nay, cậu ấy nhất định sẽ không tha cho mày!”
Nghe hắn nói vậy, Diệp Lăng khẽ gật đầu: “Được, vậy hôm nay tao sẽ chơi đùa thỏa thích với chúng mày. Tiện thể cho chúng mày biết thế nào là tuyệt vọng!”
Trong một câu lạc bộ cao cấp ở Đông Hải, Tề Phi mặc một thân áo trắng, tay cầm ly rượu đế cao vui vẻ trò chuyện với các đại thiếu gia khác. Đột nhiên, điện thoại của hắn vang lên.
Tề Phi nhíu mày. Thật là phiền phức! Không biết Tề Phi là người sống vào ban đêm sao? Trong thời gian này, hắn sẽ không nhận một cuộc điện thoại nào.
Thế nhưng Tề Phi vẫn nhận cuộc điện thoại đó. Sau khi thấy được người gọi, hắn đột nhiên ngẩn người. Trời ơi, không ngờ lại là vị này.
Hắn vội vàng xua tay ngăn mọi người ngừng nói để hắn nghe điện thoại. Kết quả hắn còn chưa lên tiếng, đầu dây bên kia đã nói cho hắn địa chỉ.
Nơi đó cũng không xa lắm.
Thế nhưng, câu mà người kia nói vô cùng đáng sợ. Nếu trong vòng nửa giờ không đến, hắn sẽ phải nếm thử sức mạnh của cục Dị Năng.
Toang.
Ly rượu đế cao trực tiếp rơi xuống mặt bàn làm bằng đá cẩm thạch, vỡ tan nát. Trong khi đó, sắc mặt của Tề Phi tái mét: “Khốn khiếp! Khinh người quá đáng!”
Tại sao tao phải nghe theo mày? Mày bảo nửa tiếng chạy đến cạnh mày sao? Tiểu gia tao là con chó chắc? Tao là một đại thiếu gia, là đại thiếu gia nổi tiếng ở Đông Hải này.
Mày chẳng nói chẳng rằng, đến cả nguyên nhân vì sao cũng không nói, có phải ức hiếp người ta quá đáng không? Tao biết mày là Diệp Lăng, tao cũng biết hiện nay Tề gia không thể nào đối đầu với mày.
Thế nhưng làm vậy khiến cho người ta cảm giác rất uất ức. Có phải mày coi những kẻ tôm tép như bọn tao là trò đùa đúng không?
Nghĩ tới đây, Tề Phi đứng dậy, mặt tối sầm. Nhưng hắn vẫn đi gặp Diệp Lăng, dù tức tối là vậy, hắn cũng không dám không đi.
Diệp Lăng hiện tại là một bậc truyền kì, hơn nữa còn ngày càng trở nên nổi tiếng. Nghe giọng nói của hắn, có lẽ đã thực sự xảy ra chuyện gì đó. Nếu hôm nay mình không đi thì thật sự không gánh nổi kết quả.
Chiếc Lamborghini màu vàng vẽ ra trong màn đêm một luồng ánh sáng rực rỡ, sau đó động cơ gầm rú, phóng về phương xa.
Trong sân nhà Lưu Viễn Đông, Diệp Lăng đặt điện thoại xuống, nhìn Bàng Đại Hải và người đàn ông đối diện, khinh thường nói: “Hôm nay tao sẽ chơi đùa cùng bọn mày.”
“Bàng Đại Hải, mày phải nhớ kĩ, ngày hôm nay, tao sẽ biến mày thành Bàn Đại Hải!”
Dứt lời, Diệp Lăng quay người đi vào nhà, vỗ vỗ bả vai Lưu Vân Chí: “Cầm dao trong tay, nếu có kẻ nào rời đi thì cứ thoải mái đâm chết hắn. Có anh rể lo.”
Lưu Vân Chí nghe vậy, tròng mắt lập tức đỏ bừng, cười dữ tợn, cầm dao trong tay: “Chậc chậc, trong hai đứa mày, đứa nào muốn trên người thủng một lỗ.”
Bàng Đại Hải và người đàn ông kia nhìn nhau, thật sự không nhúc nhích. Không phải là bọn chúng không dám mà những anh em của bọn chúng nằm dưới đất chính là minh chứng rõ nhất.
Trong phòng, Trương Ngọc Hoa căng thẳng nhìn Diệp Lăng: “Tiểu Diệp, con định để Vân Chí giết người à?”
“Mẹ yên tâm đi, con chỉ hù dọa bọn chúng một chút thôi. Về phần số phận của bọn chúng ra sao, thì chờ khi chủ của bọn chúng tới sẽ cho chúng ta một lời giải thích.”
Diệp Lăng mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia hung quang.
Bàng Đại Hải phải chết, Tề thiếu gia nên tự ý thức được như vậy. Nếu không, Diệp Lăng cũng không ngại xử lý cả hai.