Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 753 - Chương 753: Cơ Hội Đầu Tiên.

Chương 753: Cơ hội đầu tiên.

Diệp Lăng kéo Lưu Vân Chí về phòng, Trương Ngọc Hoa đi sau, nước mắt rơi không ngừng.

Ở trong phòng, Vương Sơn Hổ và Lưu Viễn Đông đau đến mức nhíu hết cả mắt, vẻ mặt thống khổ.

Dù thường xuyên ra khơi đánh cá, sức khỏe dồi dào nhưng họ cũng đã ngoài năm mươi tuổi, lại còn bị mười gã đàn ông cường tráng hành hung, không chịu được cũng là chuyện dễ hiểu.

“Cha! Chú! Có chuyện gì vậy? Ai đã đánh hai người?”

Diệp Lăng hỏi với vẻ mặt tái mét. Rốt cuộc là tên nào to gan như vậy? Nếu cảnh này để Xảo Nhi thấy được thì sẽ ra sao đây?

Vương Sơn Hổ và Lưu Viễn Đông mở mắt trông thấy Diệp Lăng trở về liền vô cùng vui mừng. Lưu Viễn Đông lập tức nói: “Không có gì đâu, tiểu Diệp. Con đã mang linh hồn của tiểu Nha về rồi sao?”

Vương Sơn Hổ cũng định nói như vậy, liên tục gật đầu. Lưu Phượng Lan thấy vậy cũng lau nước mắt gật đầu, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.

Diệp Lăng khẽ gật đầu. Mọi người vô cùng kích động, thậm chí Vương Sơn Hổ còn quên sạch thương tích trên người, chật vật ngồi dậy.

Kết quả còn chưa ngồi được lên thì đã cắn răng cắn lợi, không thể nào nằm tiếp được nữa, nhưng mà hai mắt vẫn mở to nhìn Diệp Lăng.

Diệp Lăng hít một hơi thật sâu, quyết định mang linh hồn của tiểu Nha trở về cơ thể trước. Linh hồn rời đi lâu như vậy sẽ rất có hại cho cơ thể.

Thân thể của tiểu Nha cũng được đưa đến nhà của Lưu Viễn Đông. Diệp Lăng đi đến bên cạnh Lưu Viễn Đông, chỉ tay một cái, linh hồn của tiểu Nha bay ra từ trong Trữ Vật Giới Chỉ.

Tựa như bị thân thể hấp dẫn, linh hồn của tiểu Nha theo bản năng bay đi, xâm nhập vào cơ thể.

Bịch.

Sau khi linh hồn tiến vào cơ thể, tiểu Nha ngã gục dưới đất, hôn mê bất tỉnh. Lưu Phượng Lan thấy vậy liền sợ hãi, vội vàng nhào đến.

“Cô ơi, cô để tiểu Nha lên giường nằm, chờ linh hồn của con bé trở lại rồi nghỉ ngơi thật tốt, không có chuyện gì đâu.”

Diệp Lăng dặn dò xong. Lưu Phượng Lan và Trương Ngọc Hoa vội vàng bế tiểu Nha vào phòng của Lưu Vân Chí, đắp chăn cho cô bé xong rồi đóng cửa đi ra ngoài.

“Cha, rốt cuộc là ai làm?”

Diệp Lăng ngồi xuống cạnh Lưu Viễn Đông hỏi, Lưu Viễn Đông chỉ lắc đầu: “Bỏ đi tiểu Diệp à, không có chuyện gì đâu. Cha dù già nhưng vẫn chịu đựng được.”

Đã là cha mẹ thì dù con cái của mình có bản lĩnh lớn đến đâu, họ cũng không muốn làm phiền đến con cái.

Lưu Vân Chí đứng lên, vô cùng tức giận: “Cha, sao cha lại không nói? Chẳng lẽ cha cứ để mặc bị tên Bàng Đại Hải kia đánh như vậy?”

“Nếu không trừng trị hắn, hắn sẽ lại tiếp tục phách lối! Hơn nữa hắn còn nói muốn tìm anh Diệp, cha định mặc kệ anh Diệp luôn sao?”

Nghe Lưu Vân Chí nói vậy, Diệp Lăng trực tiếp đứng lên, đôi mắt lạnh lẽo. Bàng Đại Hải!

Hắn nhớ rất rõ tên khốn khiếp đó. Đúng là tên ngu ngốc tự tìm đường chết! Tên đó nghĩ rằng Diệp Lăng đã tốt bụng tha cho nó một lần thì sẽ có lần thứ hai sao?

Đúng lúc này, Diệp Lăng đột nhiên nghe thấy bên ngoài sân có tiếng ồn ào, cửa sân bị ai đó đạp bay ra.

Diệp Lăng cười khẩy: “Còn dám vác mặt tới đây? Để tao xem xem, lũ khốn khiếp chúng mày có mấy cái mạng?”

Nói xong, Diệp Lăng đi thẳng ra ngoài, Lưu Vân Chí cũng chạy ngay theo sau. Khi ra tới sân, họ trông thấy mười gã đàn ông cao to, trên tay cầm con đao to cắm xuống đất.

“Các anh em, ăn uống no say rồi. Đã đến lúc xử lí cái tên gây chuyện với anh Hải một năm trước. Nếu hắn có ở đây thì trực tiếp phế hắn, không cần phải thương lượng!”

“Đúng đúng! Gây sự với anh Hải cũng chính là gây sự với chúng ta, gây sự với các đại thiếu chống lưng cho chúng ta. Ở khắp Đông Hải này, không ai là có thể chịu đựng được!”

“A, thằng ranh con kia còn dám cầm dao. Haha, mau đến đây đi anh em! Chẳng lẽ chúng mày lại sợ đao của mình bị hổng sao?”

Mười gã đàn ông say khướt, nhìn thấy bộ dáng tức tối của Lưu Vân Chí, lại nhìn con dao mà cậu đang cầm, không kiềm chế nổi cười to.

“Diệp Lăng! Chậc chậc, không ngờ mày cũng dám ra tay. Được lắm, vẫn còn có chút bản lĩnh đàn ông!”

Sau khi nhìn thấy Diệp Lăng, Bàng Đại Hải tức giận nói. Có điều, vẻ mặt Diệp Lăng vẫn rất lạnh lùng, không có chút biểu cảm nào khiến người ta phải run sợ.

Người nào quen Diệp Lăng đều hiểu, khi hắn bày ra vẻ mặt đó thì chính là lúc hắn đáng sợ nhất.

“A! Anh Hải, đây chính là tên vô dụng Diệp Lăng đó sao? Mau lại đây, để anh em bọn tao chăm sóc mày. Mày đúng là thằng ba đầu sáu tay, đến cả anh Hải của bọn tao mà cũng dám trêu chọc!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Tên vô dụng này mà cũng dám tự nhận mình là đại thiếu Đông Hải sao? Thật nực cười!”

Diệp Lăng lạnh lùng nhìn mấy tên này, chỉ vào Bàng Đại Hải: “Bây giờ quỳ xuống, bò đến phòng của cha và chú tao xin lỗi dập đầu, tao sẽ tha mạng cho mày!”

Hắn vừa nói xong, Bàng Đại Hải lập tức ngẩn người, chỉ vào mặt mình cười haha: “Tên khốn khiếp kia, mày say rồi à? Cái quái gì vậy? Haha!”

“Bảo tao quỳ xuống trước Lưu Viễn Đông sao? Ông ta cũng chỉ là một lão già sắp chết, ông đây có tiền, một trăm vạn cũng mua đứt cái mạng lão ta.”

“Còn mày đấy, bây giờ quỳ xuống cho tao, tao có thể suy nghĩ để lại cho mày một cánh tay. Nếu không về sau, mày chẳng còn nó để sờ đàn bà đâu. Haha!”

“Haha! Nhưng mà mày yên tâm, tao sẽ chạm thay mày. Tao sẽ yêu thương, chiều chuộng Lưu Xảo Nhi vợ mày, mày cứ yên tâm. Haha!”

Bàng Đại Hải cười haha, Diệp Lăng thì chỉ cười khẩy, hắn kéo Lưu Vân Chí lại rồi đi đến trước mặt Bàng Đại Hải.

Trương Ngọc Hoa và Lưu Phượng Lan đứng trước cửa phòng mà tim đập thình thịch. Đứa trẻ này định làm chuyện điên rồ gì đây? Trước mặt có nhiều người như vậy, sao có thể chống lại được?

Nhưng Trương Ngọc Hoa lại quên mất, lúc trước Diệp Lăng có thể đánh bại một lúc hơn hai mươi người.

Bàng Đại Hải nhìn thấy Diệp Lăng đi về phía mình, bất chợt trong đầu nhớ tới cảnh tượng một năm về trước, bước chân theo bản năng lùi lại phía sau.

“Anh em, mau đến chết nó cho tao! Xong xuôi mỗi người mười vạn, anh Hải tao nhất định giữ lời!”

Bàng Đại Hải vung tay lên, hét lớn. Mười gã đàn ông như hổ đói, tròng mắt đỏ au. Mười vạn không phải là một con số nhỏ.

“Haha! Anh Hải, anh cứ đứng đầy xem. Bọn em đã nói bẻ tay của nó, thì sẽ không tha cho dù chỉ là một đầu ngón tay!”

Dứt lời, một gã cười lớn, xông lên. Kết quả còn chưa đến nơi đã bị Diệp Lăng đá bay ra ngoài. Gã đàn ông nặng gần một trăm tám mươi cân bay xa một đoạn.

Uỳnh.

Thân thể khổng lồ của hắn đập mạnh vào bức tường, hôn mê bất tỉnh, không biết là chết hay còn sống.

Tất cả mọi người hít vào thật sâu. Tên này thật lợi hại!

Diệp Lăng bước lên, vẻ mặt lạnh lùng: “Tao đã cho mày cơ hội, mày lại không biết trân trọng. Chuẩn bị đi chết đi!”

Bình Luận (0)
Comment