Ba người Lưu Viễn Đông và Vương Sơn Hổ rời khỏi nhà, bởi vì trong đầu vẫn còn mải suy tư nên bước chân của họ có chút lơ đễnh, đi rất chậm.
Thế nhưng khi ba người còn chưa đi được bao xa thì đột nhiên Lưu Viễn Đông đụng phải một người, mất tập trung ngã xuống đất.
“A đau, ai vậy?”
Lưu Viễn Đông kêu lên, Vương Sơn Hổ và Lưu Phượng Lan ngẩn người, vội kéo anh cả nhà mình lên.
Sau khi nhìn thấy người đối diện, Lưu Viễn Đông tỏ ra vô cùng sửng sốt. Người này cao hơn một thước, cũng không thấp, cân nặng khoảng hai ba trăm cân, nhìn trông như một con búp bê bằng da.
Bàng Đại Hải!
Ông chủ ngày trước bị Diệp Lăng trừng trị một trận kia giờ đang cười toe toét, hai tay chống nạnh, trên cổ là một sợi dây chuyền vàng dày cộp, y như xích chó.
Bên cạnh hắn là mười gã đàn ông dáng người cao to, trên mặt đều là vẻ khinh thường nhìn Lưu Viễn Đông và hai người kia.
“Bàng Đại Hải! Mày làm gì ở đây?”
Lưu Viễn Đông hỏi, trong lòng cũng hơi nghi ngờ. Nhìn ánh mắt của tên này cũng biết được hắn không định làm việc gì tốt lành.
Bàng Đại Hải lắc đầu: “Tôi làm gì ông còn không rõ sao? Tôi nghe nói con rể bảo bối của ông tới đây nên đến để gặp mặt hắn.”
“Không phải con rể ông ở trên thành phố rất có thế lực sao? Tôi cũng chẳng có bản lãnh gì, chỉ có một vị đại ca ở Đông Hải mà thôi.”
“Tình cờ nghe nói con rể của ông tới đây, nên tôi mới đưa anh em của mình đến gặp hắn. Thuận tiện hỏi xem chiếc BMW mà tôi tự mình đập nát giờ ra sao rồi?”
Bàng Đại Hải cười khẩy, mấy gã đàn ông phía sau hắn hét lên, dáng vẻ ngạo nghễ.
“Mấy anh em bọn tao còn muốn xem xem là ai có bản lĩnh như vậy. Các anh ấy cũng là một con cua của Đông Hải, tính tình ngang tàng. Vậy mà có kẻ dám đập cả xe của anh Hồ bọn tao.”
“Thôi không nói nhiều nữa. Anh em ơi, lát nữa gặp hắn cứ trực tiếp bẻ gãy hai cánh tay, ném xuống biển, nếu còn sống thì là do hắn mạng lớn.”
“Đã nói là làm. Những kẻ dám đối đầu với anh em chúng tao thì đều phải chết.”
“Đúng vậy, mấy kẻ đối đầu với anh em chúng tao đâu kẻ nào có được kết cục tốt. Kiểu như Vương lão ngũ đó, người bao nhiêu tuổi rồi, chẳng phải vẫn vô tình chết dưới bánh xe hay sao?”
Đám người hét ầm lên khiến nét mặt của Lưu Viễn Đông tái nhợt và cực kỳ tức giận: “Bàng Đại Hải! Tao nói cho mày biết, mày đừng có mà phách lối. Hiện tại đã là xã hội pháp chế, nếu mày dám đụng tới con rể tao, tao sẽ liều mạng với mày!”
Vương Sơn Hổ tiến lên trước một bước, hành động thể hiện bản thân hoàn toàn ủng hộ với lời nói của anh rể.
Bàng Đại Hải nhìn thấy cảnh này, lập tức cười to, nước mắt ứa cả ra: “Chậc chậc, Lưu Viễn Đông ơi là Lưu Viễn Đông, đầu của ông bị lừa đá rồi à?”
“Hôm nay tôi còn muốn đến xem, đứa con rể của ông có được bao nhiêu cái đầu. Tôi nói cho ông biết, tôi muốn lấy hai cánh tay của nó với giá một trăm vạn. Ông có tin tôi còn có thể kêu mưa gọi gió hay không?”
Bàng Đại Hải vừa nói dứt lời liền cười to. Trong thời đại xã hội như hiện nay, một cánh tay cũng chỉ đáng giá mấy đồng tiền. Nếu tìm đến những kẻ nghiện hay những tên đang cần tiền thì mấy trăm vạn thậm chí còn mua được cả mạng người.
“Tên khốn khiếp kia! Tao liều mạng với mày!”
Nói xong, Lưu Viễn Đông xông lên, đụng đầu vào lồng ngực của Bàng Đại Hải. Sức mạnh không lớn, Bàng Đại Hải lại rất béo nên cũng chỉ lùi lại hai bước.
“Lão già này, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt à? Tao còn chưa nói cho mày biết, tao không những muốn phế con rể của mày, tao còn muốn lấy con gái của mày nữa!”
“Còn lão già như mày, tao sẽ cho mày nếm thử cảm giác đó ra sao, để mày biết được Hải đại gia tao không phải người dễ bị bắt nạt!”
Dứt lời, Bàng Đại Hải nện mạnh vào đầu Lưu Viễn Đông. Vương Sơn Hổ thấy vậy liền chửi bậy, xông thẳng lên.
Mười tên lưu manh sau lưng Bàng Đại Hải thấy vậy liền chạy lên, đánh Vương Sơn Hổ và Lưu Viễn Đông một trận.
Lưu Phượng Lan ở cạnh thì khóc hết nước mắt, không ngừng lôi kéo mấy tên lưu manh, ngăn bọn chúng dừng lại.
“Con mụ già này, mau cút sang bên kia đi. Nếu bà không phải là phụ nữ thì hôm nay tôi còn đánh cả bà đấy!”
Bàng Đại Hải nắm tóc Lưu Phượng Lan kéo sang một bên, sau đó đạp vào hông Vương Sơn Hổ: “Khốn khiếp! Cũng không tự nhìn lại bản thân, còn dám đối đầu với tao!”
“Anh em đâu, đánh bọn chúng cho anh! Sau khi xong xuôi, anh Hải đây sẽ bao bọn mày một bữa ra trò. Buổi tối còn đến gặp đại ca Đông Hải nữa. Haha!”
Bàng Đại Hải chống nạnh, trông vô cùng phách lối. Mười phút sau, Bàng Đại Hải và đám lưu manh rời đi, để lại Lưu Viễn Đông và Vương Sơn Hổ máu me đầy người.
Vào buổi tối, trời lốm đốm sao, ở trong nhà của Lưu Viễn Đông, Lưu Phượng Lan với đôi mắt đỏ hoe, khóe mắt ừng ực nước đang ngồi cạnh Vương Sơn Hổ và Lưu Viễn Đông nằm trên giường.
Bên ngoài, Trương Ngọc Hoa bưng một chén nước vào, đôi mắt đỏ bừng nhìn anh trai và chồng nằm trên giường, không kìm được mà nhỏ nước mắt.
“Cuộc sống này thật khắc nghiệt. Tiểu Diệp còn chưa mang tiểu Nha về, vậy mà hai người bọn họ lại bị Bàng Đại Hải đánh. Phải làm sao bây giờ?”
Trương Ngọc Hoa đau lòng nói. Đúng lúc này, một bóng người cao lớn bước vào, không ai khác chính là em trai của Lưu Xảo Nhi, Lưu Vân Chí.
Hai mắt Lưu Vân Chí cũng đỏ hoe, trong hốc mắt toàn là tơ máu, nhìn cha và chú nằm ở trên giường. Cậu nổi giận nghiến răng, xoay người rời đi.
Trương Ngọc Hoa thấy vậy, vội vàng đuổi theo, trông thấy Lưu Vân Chí cầm một cái dao, hậm hực chạy ra ngoài.
“Vân Chí! Vân Chí! Con định làm gì?”
Trương Ngọc Hoa vội vàng kéo tay Lưu Vân Chỉ lại, khẽ mắng. Thằng nhóc này lại định làm gì nữa, không thấy trong nhà đã rất loạn rồi sao?
Lưu Vân Chí cắn răng: “Mẹ, mẹ mặc kệ con. Con sẽ đi giết chết tên Bàng Đại Hải kia! Con muốn giết chết hắn!”
Dứt lời, Lưu Vân Chí dằng tay ta khỏi Trương Ngọc Hoa. Đúng lúc này, Diệp Lăng trở về, ngơ ngác chứng kiến cảnh tượng trước mặt.
“Vân Chí, mẹ, hai người đang làm gì vậy?”
“Vân Chí, em cầm dao để làm gì? Mau bỏ xuống!”
Diệp Lăng vừa từ Địa Phủ trở về. Trước khi về có qua gặp mặt Vân Phi Dương nói đôi ba lời, dù gì cũng mượn Phù Lộc của người ta, nếu cứ như vậy bỏ đi thì thật bất lịch sự.
Lưu Vân Chí và Trương Ngọc Hoa thấy Diệp Lăng trở về, lập tức ngẩn người. Tròng mắt của Lưu Vân Chí đỏ ửng, nước mắt ào ào tuôn ra.
“Anh rể!”
Lưu Vân Chí kêu lên, vứt con dao xuống đất. Trương Ngọc Hoa cũng lau nước mắt nơi khóe mắt, bất lực lắc đầu.
Đứng trong sân, vẻ mặt của Diệp Lăng ngay lập tức lạnh như băng. Nếu đến giờ hắn còn không biết chuyện gì xảy ra thì hắn đúng là một tên ngu.