Chúng Thần Điện?
Sao lại là Chúng Thần Điện? Lão tổ Long Mông hơi khó hiểu, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Tất cả mọi thứ trong mắt nó, bao gồm cả Cửu Kiếp Tiên Đế cũng chỉ là một cơ thể thích giết thì giết mà thôi.
Chỉ là một thế lực nho nhỏ ở thế tục thì có thể mạnh đến đâu? Một phân thân của nó đã có thể tiêu diệt toàn bộ địa cầu rồi.
Nhưng mà đúng lúc này, Diệp Lăng lại đứng lên xua tay, sắc mặt nghiêm túc: “Tiểu Bạch, ngươi hãy tin tưởng ta. Trở về cùng Long Mông đi.”
“Ta sẽ luôn ghi nhớ mối thù với Chúng Thần Điện, mối thù Diệt Tiên Chỉ. Nếu ta không thể tự mình báo thù thì chết cũng không nhắm mắt!”
Giọng nói của Diệp Lăng rất lãnh lẽo khiến tiểu Bạch ngẩn cả ra. Nó hít sâu một hơi, khẽ gật đầu. Diệp Lăng đã nói vậy rồi, nó còn có thể nói gì nữa, nó chỉ cố nhìn kĩ Diệp Lăng thêm vài lần nữa.
“Ta sẽ chờ ngươi ở Tiên Giới. Sau khi ngươi đến thì nhớ truyền âm cho ta, ta sẽ đi tìm ngươi. Nhớ đấy, ta nhất định sẽ chờ ngươi!”
“Nếu ngươi là nam tử hán thì đừng bao giờ vi phạm lời thề giữa hai chúng ta. Ngươi mà không đến được đấy trước khi chết, ta sẽ hận ngươi cả một đời. Ngươi nhớ cho kĩ!”
Tiểu Bạch hét lên, đôi mắt ừng ực nước. Diệp Lăng thở dài, khẽ gật đầu.
Long Mông gật đầu: “Vậy thì thành tiên thôi!”
Dứt lời, móng vuốt của nó điểm nhẹ một cái, một tia sáng trắng bay thẳng vào trong cơ thể tiểu Bạch. Lát sau, tiểu Bạch ngửa mặt lên trời gào thét.
Sóng âm xuyên thẳng lên trời, xông phá đạo tràng của Địa Tạng Vương Bồ Tát, chui vào trong những đám mây cuồn cuộn.
Khí tức của tiểu Bạch đang dần dần biến đổi. Lão tổ Long Môn đã truyền thừa cho nó một ý niệm, giúp nó thành tiên!
Tộc Hỗn Độn Thánh Thú vốn trái ngược như thế, luôn luôn không tuân theo quy củ. Dù vậy người khác vẫn phải bội phục, không dám nói gì.
Răng rắc.
Một tia sấm sét ầm vang xuất hiện rạch ngang bầu trời, đó chính là tiên kiếp của tiểu Bạch. Nhìn trông đáng sợ vô cùng, cứ như cái đuôi của một con cuồng long đang vung vẩy.
Ngay sau đó, cơ thể của tiểu Bạch biến mất. Long Mông vung vung bộ móng vuốt: “Hai vị đạo hữu, bản tọa đi đây, thiên kiếp của nó trong Tiên giới còn có nhiều ích lợi hơn.”
Dứt lời, bóng dáng của Long Mông cũng biến mất. Diệp Lăng khẽ gật đầu, Long Mông nói không có sai. Thiên kiếp ở Tiên giới quả thực có hiệu quả tốt hơn, đạt được nhiều ích lợi hơn.
Tiểu Bạch đi rồi, trong lòng Diệp Lăng thực sự rất buồn. Nó đã đi theo hắn từ lúc còn là Kim Đan kỳ cho tới tận bây giờ, dù thời gian không dài nhưng đều là những năm tháng đáng nhớ.
Hiện tại nó rời đi như vậy khiến cho trái tim Diệp Lăng bỗng trở nên trống rỗng. Đương nhiên, việc tiểu Bạch rời đi là việc tốt, về sau còn có trợ giúp rất lớn.
“Cửu Kiếp đạo hữu, hi vọng ngươi có thể vượt qua được kiếp nạn này. Sau khi thoát khỏi nó, trở thành Tiên Đế, hòa thượng ta nhất định sẽ đi chúc mừng Tiên Đế.”
Nói xong, Địa Tạng Vương chắp tay cười nói. Việc một người trở thành Tiên Đế là một chuyện vui ở trên Tiên giới, bình thường sẽ mời bằng hữu qua để chúc mừng.
Diệp Lăng khẽ gật đầu: “Được, yên tâm đi Bồ Tát. Sau khi ta trở thành Tiên Đế, nhất định sẽ mời Bồ Tát đến cương vực Cửu Kiếp ăn một bữa tiệc chay ra trò.”
Diệp Lăng hàn huyên với Địa Tạng Vương vài câu rồi rời khỏi, đi đến thành Sâm La để tìm Thanh Y. Ở phủ đệ của Sâm La Vương, Thanh Y chậm rãi đi ra, trên mặt không giấu nổi vẻ cô đơn.
“Diệp Lăng, cha em muốn em ở lại Địa Phủ tu luyện, chỉ sợ em không về được với anh.”
Diệp Lăng ngẩn người, nhưng vẫn cố gượng cười, lại có một người muốn bỏ hắn đi: “Tu luyện là một việc tốt, em phải cố lên!”
“Khi nào em tu luyện thành Quỷ Tiên thì sẽ không phải vào ngũ hành, luân hồi, được trải qua năm tháng trường hà. Đó chính là bất tử.”
Dứt lời, Diệp Lăng cúi đầu, hít một hơi thật sâu, nhìn Thanh Y rơm rớm nước mắt: “Được rồi, anh phải đi đây, tiểu Nha đâu rồi?”
Thanh Y đi vào trong sân, dẫn tiểu Nha đi ra đưa cho Diệp Lăng rồi thở dài: “Diệp Lăng, anh có yêu em không?”
Câu nói của cô khiến Diệp Lăng vô cùng bối rối. Yêu sao?
Diệp Lăng ngẩn người. Nên nói là yêu hay là chưa từng yêu? Thanh Y nhìn dáng vẻ Diệp Lăng, cười khổ xua tay: “Được rồi, em biết rồi, em chỉ nói đùa thôi, không ngờ lại khiến anh hoảng hốt như vậy.”
Nói xong, nước mắt của cô cũng rơi xuống. Diệp Lăng đột nhiên cầm lấy bàn tay cô, cảm thấy có chút lạnh lẽo.
“Anh nói anh yêu em, em có tin không?”
Sắc mặt Diệp Lăng rất nghiêm túc, ánh mắt cũng rất ôn nhu. Người phụ nữ đi theo hắn gần một năm, ở trong nhà hắn cũng được một năm, nếu hắn nói không có tình cảm, vậy thì chắc chắn là nói dối.
“Em tin, em tin!”
Thanh Y ôm chặt lấy Diệp Lăng, khẽ nức nở: “Chờ em, Diệp Lăng, anh nhất định phải chờ em. Em sẽ tu luyện thật tốt, đợi đến khi em thành tiên em sẽ đi tìm anh!”
“Anh phải sống, nhất định phải sống. Nếu như anh quyên sinh đến Địa Phủ này, em nhất định sẽ không tha cho anh!”
Cô biết chuyện Diệp Lăng bị dính Diệt Tiên Chỉ, nỗi lo lắng lúc này mới bộc phát ra, cảm xúc đó khiến Diệp Lăng hơi kinh ngạc.
Nghe Thanh Y nói vậy, Diệp Lăng không khỏi cười gượng. Nếu hắn chết thì sẽ hồn phi phách tán, không thể có cơ hội quay lại.
Nếu đã trúng Diệt Tiên Chỉ thì sẽ bị cắt mất tiên duyên, đâu còn cơ hội mà quay đầu lại, chết chính là chết.
“Yên tâm, anh nhất định sẽ chờ đến khi em thành tiên, sau đó anh sẽ đích thân đến đón em!”
Diệp Lăng mỉm cười, dẫn theo tiểu Nha rời khỏi đó. Trong đôi mắt của Thanh Y, bóng dáng của hắn vừa cô đơn mà lại vừa tang thương.
Diệp Lăng khi xưa dáng vẻ ngạo nghễ, vô cùng tự tin, là một cường giả Thần Anh đỉnh phong vô cùng đáng sợ. Ngoại trừ tiên nhân thì không ai ai có thể làm gì được hắn.
Vậy mà bây giờ, đến cả mạng sống của mình hắn cũng không thể nắm giữ, đến cả thứ bảo vệ duy nhất của hắn cũng bị lấy mất.
Thanh Y che miệng lại, khóc không ra tiếng. Sâm La Vương lặng lẽ xuất hiện bên cạnh cô, vỗ vỗ vào bả vai cô: “Yên tâm đi Thanh Nhi, hắn sẽ sống sót.”
“Hắn là Cửu Kiếp Tiên Đế, là một truyền kỳ. Nếu hắn không thể sống, cha cũng không tin!”
Nói xong, Thanh Y sà vào lồng ngực cha. Trong đôi mắt sắc bén của Sâm La Vương thoáng hiện lên vẻ ngờ vực.
Sống sao?
Diệp Lăng thật sự có khả năng sống sao? Đó chính là Diệt Tiên Chỉ, là thần thông vô phương cứu chữa.
Khu vực Đông Hải ở thế tục.
Lưu Viễn Đông, Vương Sơn Hổ và Lưu Phượng Lan lo lắng nhìn ra bên ngoài. Lưu Phượng Lan cứ canh cánh trong lòng, đứng lên lại ngồi xuống.
“Anh, anh nghĩ tiểu Lăng có thể mang tiểu Nha về được hay không? Em lo lắng quá!”
Lưu Viễn Đông thấy hơi bực mình, đứng dậy lắc đầu: “Làm sao anh biết được? Bây giờ chúng ta đi đón Diệp Lăng đi, lỡ nó trở về từ thôn bên cạnh thì sao?”
“Được, vậy chúng ta cùng đi đón Diệp Lăng đi.”
Vương Sơn Hổ cũng đứng dậy nói, ba người cùng nhau ra ngoài. Thế nhưng bọn họ nào ngờ, sau khi bọn họ rời đi đã xảy ra một chuyện.