Khí thế của Diệp Lăng không phải tự nhiên sinh ra mà đó là kết quả của bao nhiêu năm tháng đạp lên bạch cốt ở Tiên giới vào kiếp trước.
Cho nên, không chỉ Long Mông và Địa Tạng Vương, dù là Đại Nhật Như Lai và Tam Thanh Đạo Tôn ở đây hắn cũng thờ ơ như thường.
Nghe Diệp Lăng nói vậy, Địa Tạng Vương khẽ gật đầu. Sau đó lại nhìn Long Mông: “Long Mông đạo hữu, ngươi có ý kiến gì không?”
“Ta chẳng có ý kiến gì. Cửu Kiếp đã nói vậy rồi, bây giờ ngươi mới nhớ tới ta. Dù ta có ý kiến gì chẳng phải vẫn nghe theo hắn sao?”
“Hơn nữa ta mà dám có ý kiến gì, lát nữa mấy con hung thú trấn trạch trong nhà hắn tấn công thì ta cũng không chống đỡ được. Ngươi đang cố tình gây chuyện với ta đúng không?”
Câu nói cuối cùng, Long Mông chỉ lẩm bẩm trong mồm. Diệp Lăng liếc nhìn nó, sao lại nói nhiều vậy chứ?
“Điện chủ Chấp Pháp Điện, vì tội quản lý không nghiêm, ta phạt ngươi bế quan một ngàn năm bên dưới Cửu U Hoàng Tuyền. Ngươi có ý kiến gì không?”
Địa Tạng Vương quay người lại, kẻ đầu tiên ngài ấy trừng trị lại chính là điện chủ Chấp Pháp Điện. Điều này khiến nhiều người không thể nghĩ tới.
Điện chủ Chấp Pháp Điện gật đầu, chắp tay trước ngực: “Tạ Bồ Tát rộng lượng.”
Phản bác, phản kháng?
Đừng đùa, ở Địa Phủ này, Địa Tạng Vương giống như một vị thần. Lời của ngài ấy chính là ý trời, không ai có thể làm trái.
“Đội ba Chấp Pháp Điện, theo quy tắc của thiên đạo, năm người các ngươi đáng lẽ sẽ bị hủy diệt cả thần hồn, không được vào luân hồi, không được vào thiên đạo.”
“Thế nhưng Cửu Kiếp đạo hữu vì thương tình các ngươi nên ta sẽ chỉ phạt các ngươi chịu mười kiếp súc sinh, sau đó sẽ được chuyển thế làm người. Các ngươi có ý kiến gì không?”
Địa Tạng Vương quay người lại, nói với năm tên âm binh kia. Năm tên âm binh quỳ xuống, liên tục dập đầu cảm tạ.
Kết cục này thậm chí còn tốt hơn cho bọn chúng sống, bởi vì nếu sống bọn chúng cũng bị đày xuống mười tám tầng Địa Ngục. Bây giờ may ra còn được chuyển thế đầu thai, cho dù là súc sinh, cũng vẫn còn hơn mười tám tầng địa ngục.
Diệp Lăng lắc đầu. Đây là điều hắn muốn thực hiện sao? Hắn nói muốn bảo vệ mạng sống của năm người nhưng bây giờ vẫn phải đi đầu thai, có đúng chỗ nào đâu?
“Cha con Đồng Sơn, Đồng Phi, từ giờ sẽ biến mất hoàn toàn, không vào thiên đạo, không vào ngũ hành, thần hồn rơi vào trường hà, vĩnh viễn không thể siêu sinh!”
Con mắt của Địa Tạng Vương vàng rực sáng ngời, ngón tay điểm một cái, mỗi cỗ kim quang bọc lấy hai cha con Đồng Sơn, Đồng Phi.
Ùng ục. Sức mạnh từ từ sinh sôi, trong chốc lát, đôi cha con từ từ biến mất khỏi thiên địa. Kể từ đó về sau, không còn cơ hội đầu thai chuyển kiếp nữa.
“Các ngươi hãy nhớ, nếu trong địa phủ còn xuất hiện những chuyện như vậy thì sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh!”
Ánh mắt Địa Tạng Vương lướt qua đám người, giọng nói vang vọng như sấm, cuồn cuộn sinh sôi, trong đó còn ẩn giấu thần thông Sử Tử Hống, uy hiếp tất cả mọi người.
Những nhân vật cao cấp giữa không trung đồng loạt gật đầu, chắp tay trước ngực theo lệnh của Phật Tổ, giọng nói truyền đến toàn bộ âm phủ.
“Được rồi, trở về vị trí của mình đi. Cửu Kiếp đạo hữu, Long Mông đạo hữu, có thể ở lại đạo tràng của ta không?”
Địa Tạng Vương mỉm cười, các nhân vật cao cấp khác đều vội vàng rời đi. Thanh Y nhìn Diệp Lăng, rồi rời đi cùng Sâm La Vương.
Cô biết mình không nên ở lại đây, cô cũng không có quan hệ gì với Diệp Lăng, cũng chẳng phải vợ của hắn. Nếu ở lại đây thì thật không thích hợp.
Một vùng phật âm sám hối thiên địa trong nháy mắt biến thành biển mây sương mù, vô cùng huyền diệu, đây chính là đạo tràng Địa Tạng Vương.
Diệp Lăng và những người khác bước vào đạo tràng của Địa Tạng Vương thì thấy thú cưỡi của Địa Tạng đang kêu. Đây cũng là một con vật đáng sợ trong yêu tộc, đương nhiên đã bị Địa Tạng Vương hàng phục không biết bao nhiêu năm.
“Cửu Kiếp đạo hữu, nếu như ta không nhìn lầm thì ngươi hẳn là bị dính Diệt Tiên Chỉ nhỉ?”
Ánh mắt Địa Tạng Vương quá tinh tường, chỉ một lúc đã nhìn ra được Diệp Lăng bị trúng thần thông, cũng chính là nguyên nhân mà hắn mất hết tu vi.
Long Mông khẽ gật đầu: “Bản tọa cũng nhìn ra được, nhưng mà đại hòa thượng này, ngươi không có biện pháp nào phá giải Diệt Tiên Chỉ sao? Bản thân ta thì bất lực rồi, ta nghĩ nếu ngươi có thể đột phá, các vị chủ mẫu của ngươi ở Cửu Kiếp cương vực kia sẽ rất vui vẻ đấy.”
Diệp Lăng có chút chờ mong. Thần thông của vị Địa Tạng Vương này rất phong phú, không chừng có thể cứu hắn một mạng.
Đáng tiếc, Địa Tạng Vương lắc đầu: “Ta cũng không làm gì được. Phép Diệt Tiên Chỉ này dù là Phật Tổ Như Lai cũng phải bó tay thôi. Đây là loại thần thông độc ác nhất thiên hạ.”
“Cửu Kiếp đạo hữu sắp thành tiên rồi mà lại bị Diệt Tiên Chỉ hủy mất tiên lộ. Quả thật là đáng tiếc.”
Địa Tạng Vương lắc đầu thở dài.
Long Môn nhếch miệng: “Ta không tin ngươi sẽ chết, ngươi không phải người có thể làm được hết mọi thứ sao?”
“Ta cũng quen rồi, có tu vi hay không thì cũng thế thôi. Ta nghĩ mệnh của ta quá mạnh, thiên đạo cũng không thu hồi nổi, các ngươi có nghĩ vậy không?”
Diệp Lăng cũng mỉm cười. Đương nhiên, trong lòng hắn cũng khó tránh khỏi cảm thấy thất vọng, ai mà không muốn có tu vi thông thiên triệt địa chứ?
“Lời này của ngươi bản tọa xin nâng móng vuốt tán thành. Đúng là mệnh ngươi quá mạnh, độ Phượng Hoàng Niết Bàn không chết, lại còn có thể sống sót mà trọng sinh. Đó chính là ví dụ.”
“Từ trước đến nay, ngươi có thể sống sót qua bao kiếp nạn như vậy thì cái này có há là gì.”
“Ngươi không biết đâu, nếu ngươi chết thì mọi người trên tiên giới đều cảm thấy bất an. Tất cả mọi người đều sợ đám đàn bà nhà ngươi điên tiết lên giết người, nếu như ảnh hưởng đến bọn họ thì thực sự là tội nghiệp.”
Long Mông liên tục gật đầu, sau đó đứng lên: “Được rồi, không nói nhiều nữa, ta cũng đi đây. Cửu Kiếp, ta phải mang hậu bối của ta về Yiêu giới.”
Tiểu Bạch ngẩn người. Là sao? Nó có nói là sẽ trở về Yêu giới đâu. Nó lắc đầu thẳng thừng: “Ta không đi! Đây là lúc mà ta phải ở cạnh Diệp Lăng!”
“Đừng làm loạn nữa, ngươi náo loạn như vậy chưa đủ hả? Phân thân của ta đã xuống đây rồi, ngươi phải theo ta trở về. Nếu không, rất có thể sẽ bị thủ lĩnh tộc địch đầu độc!”
Long Mông lạnh lùng quát, thế nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy lo lắng. Huyết mạch của tộc Hỗn Độn Thánh Thú đang dần suy yếu, hiện tại cũng chỉ còn vài người.
Diệp Lăng lắc đầu: “Tiểu Bạch, nghe lời ta, trở về cùng Long Mông đạo hữu đi. Ta không sao đâu, ngươi phải tin tưởng ta!”
“Nó nói không sai, nếu ngươi tiếp tục đi theo ta thì sẽ rất là nguy hiểm. Hơn nữa nếu ta bị phế đi, ngươi đi theo ta thì không chỉ ngươi bị hại, mà còn hại cả ta nữa.”
“Nếu kẻ địch của ngươi tấn công, ta sẽ không bảo vệ được ngươi, ngược lại ngươi còn liên lụy đến ta. Ta thấy ngươi nên đồng ý trở về Yêu giới cùng hắn.”
“Về đấy mà tu luyện cho tốt. Chờ một ngày nào đó, ta sẽ trở thành thượng tiên!”
Diệp Lăng hít một hơi thật sâu, giọng nói quái dị. Tiểu Bạch hiểu rất rõ, nhưng lời này của Diệp Lăng không có ý nói nó vướng víu, sẽ mang lại tai họa cho hắn.
“Ta…”
Tiểu Bạch vừa định mở miệng, Diệp Lăng lập tức lắc đầu, sắc mặt kiên định!
Long Mông rất vui mừng gật đầu.
“Muốn ta đi cũng được, nhưng phải đáp ứng một điều kiện của ta!”
Tiểu Bạch cắn răng nói. Long Mông gật đầu. Đừng nói một cái, mười cái hắn cũng làm.
“Diệt Chúng Thần Điện báo thù cho Diệp Lăng, làm xong ta sẽ theo ngài về Yêu giới!”