Từng nhân vật tai to mặt lớn xuất hiện khiến những người trong sân đều choáng váng, đặc biệt là Đồng Sơn, hai chân lúc này đã nhũn ra, trong lòng phát run.
Ông trời ơi, rốt cuộc ta đã chọc phải thứ gì vậy? Không chỉ kích động khắp Địa Phủ mà đến cả Địa Tạng Vương Bồ Tát, gần như là chúa tể của Địa Phủ cũng đích thân tới, thậm chí lão tổ của hắn ta cũng tới. Lúc này, Đồng Sơn cảm thấy hi vọng của mình đã hoàn toàn biến mất.
Một trưởng lão Chấp Pháp Điện như hắn thì làm được gì, chỉ một ngón út của các nhân vật kia cũng đủ để tiêu diệt hắn.
Nhìn qua một chút, ở giữa không trung lúc này, người có tu vi thấp nhất cũng là Đại La. Loại Thiên Tiên như bọn họ, chỉ cần hắt xì cũng giết chết hàng vạn người.
“Long Môn đạo hữu, không biết vì chuyện gì lại nóng vội đến phủ của ta như vậy?”
Địa Tạng Vương chậm rãi đi tới, nở một nụ cười. Ngài ta nâng bàn tay lên vẩy một cái, một tia kim quang như mưa rơi xuống sân nhà họ Đồng khiến cho tất cả mọi người lập tức cảm thấy bình yên.
Như vậy còn chưa đủ, đến cả những người bị thương như Đồng Sơn, Diệp Lăng bằng một cách thần kỳ nào đấy cũng tốt hơn hẳn, hoàn hảo y như lúc đầu, thậm chí sức sống còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Đương nhiên, Diệp Lăng cũng không ngạc nhiên lắm. Ở cảnh giới Cửu Kiếp Tiên Đế thì đây chỉ là một phép thần thông cơ bản, sống chết qua lại với nhau cũng là chuyện bình thường, thế nhưng vẫn không thể giải được Diệt Tiên Chỉ của hắn.
Phép Diệt Tiên Chỉ này như là một cái lỗi, không có cách giải. Nếu không các phe phái lớn trong tiên giới cũng không phải cố gắng che giấu thiên tài cho đến khi họ trở thành tiên nhân làm gì cả.
“Ồ, Địa Tạng Vương, ngươi xem đi. Tiểu bối trong tộc ta đến phủ ngươi, còn bị người của ngươi tàn sát. Cuối cùng, đến cả khi phân thân của ta giáng lâm, hắn vẫn tiếp tục xuất thủ. Ngươi xem cái Địa Phủ này của ngươi có phải quá hòa bình rồi không?”
Long Mông chính là Hỗn Độn Thánh Thú đáng sợ vừa xuất hiện. Nghe hắn nói vậy, Địa Tạng Vương hơi ngẩn người, trong lòng mù mịt không rõ.
Diệp Lăng nhìn nét mặt của Địa Tạng Vương, cũng đồng ý với suy nghĩ của gã. Từ lúc Địa Tạng Vương gọi tên của Long Mông thì hắn đã biết được lai lịch của con Hỗn Độn Thánh Thú này rồi.
Lão tổ Long Mông là một con đại yêu tiếng tăm lừng lẫy trong Yêu giới. Nó rất mạnh mẽ, tu vi đã vượt qua một nửa Cửu Kiếp Tiên Đế.
Thậm chí, ngay cả với Diệp Lăng trước khi chuyển thế cũng không thể khẳng định có thể dễ dàng thắng nó, nó chính là một con vật sở hữu sức mạnh cả hai giới tiên yêu, khiến cho người khác phải kinh sợ.
Sau lưng của nó còn có cả một bộ tộc Hỗn Độn Thánh Thú mạnh mẽ. Trong bộ tộc kia, có một kẻ đã vượt qua cả Phượng Hoàng Niết Bàn Kiếp, là một bá chủ lâu năm ngang hàng với Thanh Đế.
“Long Mông đạo hữu, lời ngươi nói có ý gì? Ngươi từ từ đã, ta sẽ kiểm tra kỹ rồi sau đó sẽ trả lời cho đạo hữu.”
Nói xong, Địa Tạng Vương chỉ điểm một cái. Giữa không trung hiện ra một tấm gương, bên trên chính là cảnh tượng từ khi Diệp Lăng và những người khác bước vào trong sân.
Phép thần thông này thật đáng gờm, đây là một phép có thể tái hiện lại những sự việc đã từng xảy ra trong quá khứ, cường giả bình thường không thể nào thực hiện được.
Đây cũng là lí do vì sao không có ai dám động vào con cái và đồ đệ của một vài vị bá chủ lừng lẫy trong Tiên giới.
Ngươi có thể giết, nhưng rồi sư phụ của hắn hay là cha của hắn sẽ biết được hung thủ là ai. Đến lúc đó thì chính ngươi cũng phải chịu chết.
Trên tấm gương phát lại toàn bộ diễn biến câu chuyện, Đồng Sơn cũng có thể thấy rõ bản thân hắn phách lối, điên cuồng nói muốn giết hết tất cả mọi người như thế nào. Tất cả điều đó khiến cho đôi chân hắn mềm nhũn, ngồi liệt xuống đất.
Giữa không trung, vẻ mặt của Sâm La Vương và điện chủ Chấp Pháp Điện vô cùng u ám. Khốn khiếp! Nếu không phải lão tổ Long Môn xuất hiện kịp thời thì hậu quả thật sự khó lường.
“Đồng trưởng lão! Ngươi thật oai phong!”
Điện chủ Chấp Pháp Điện phẫn nộ nói. Hắn nhất định phải nói bởi vì Đồng Sơn dù gì cũng là trưởng lão trong điện của hắn, mà tên này còn dọa dẫm giết chết con trai của hắn, còn nói con hắn là phế vật, người làm cha như hắn làm sao có thể nhịn được.
“Điện chủ…Ta…Ta nhất thời bị mỡ heo làm cho mê muội. Xin điện chủ tha mạng!”
Đồng Sơn quỳ xuống đất, dập đầu bịch bịch. Lúc này đây, Sâm La Vương ở cạnh cười dữ tợn: “Tha mạng cho ngươi? Đồng Sơn, ngươi vẫn còn muốn ta tha mạng cho ngươi?”
Điện chủ, thành chủ khác đều cảm thấy lạnh lẽo khắp sống lưng. Tên này thật là điên cuồng, dám trêu chọc cả con cháu của hai đại cường giả, không chỉ thế còn động vào Hỗn Độn Thánh Thú. Thật là ngu dốt!
Giữa không trung, Long Môn cười dữ tợn: “Ta nói này Địa Tạng Vương, có phải ngươi nên cho bộ tộc Hỗn Độn Thánh Thú ta một lời giải thích hay không?”
Nghe nó nói vậy, Địa Tạng Vương chỉ xấu hổ cười: “Chuyện này còn cần phải giải thích sao? Đạo hữu, ngươi muốn xử phạt ra sao cũng được.”
“Diệp Lăng đạo hữu, ngươi có ý kiến gì không?”
Đúng lúc này, Địa Tạng Vương đột nhiên chuyển hướng sang Diệp Lăng. Điều này khiến cho hết thảy mọi người đều kinh ngạc.
Trời đất, rốt cuộc là sao? Ở đây vẫn còn có một nhân tài nào nữa ư? Tại sao Địa Tạng Vương lại gọi hắn là đạo hữu?
Phải biết rằng, người mà Địa Tạng Vương gọi là bạn thì cấp bậc tối thiểu cũng phải là Tiên Đế.
Long Mông cũng ngẩn người: “Này Địa Tạng Vương, đầu của ngươi bị lừa đá à? Tự dưng lại đi hỏi một tên phế vật để làm gì?”
Địa Tạng Vương liếc nhìn Long Mông, sau đó truyền âm cho Long Môn, nói rõ cho hắn biết bản tôn của Diệp Lăng khiến Long Môn sửng sốt.
“Trời đất! Cửu Kiếp mà lại là tên khốn này ư? Haha, chuyện này, chuyện này thật khiến bản tọa cảm thấy hứng thú. Một tên mạnh như ngươi mà cũng có ngày này.”
Long Môn cười to. Nhưng dù như vậy, nó cũng không còn khinh thường Diệp Lăng như trước nữa. Nó nói đùa vậy thôi, chứ dù cho Diệp Lăng có bị phế đi, cũng không ai dám khiêu khích hắn.
Chỉ riêng những nương môn ở cương vực Cửu Kiếp của Tiên giới thôi cũng đủ khiến cho tim của người ta phải đập thình thịch.
Bọn họ mà đã điên lên thì có thể chọc thủng cả bầu trời. Đừng nói đến Địa Tạng Vương, đến cả nó cũng lạnh đến rợn cả tóc gáy.
“Đây là số mệnh rồi, không thể tránh khỏi, dù gì tu vi cũng không còn như trước. Nhưng mà chẳng phải Long Mông đạo hữu vẫn phải chào ta sao? Không phải cũng là vì sợ mấy vị nương tử của ta sẽ tấn công đến tận nhà của ngươi ư?”
Diệp Lăng cười haha. Long Mông lập tức xấu hổ, lắc lắc móng vuốt: “Nói mấy thứ vô ích đó làm gì.”
“Cửu Kiếp, ngươi nói xem phải trừng phạt tên khốn khiếp này như thế nào? Theo cách của bản tọa thì cứ đánh thành tro là được, vĩnh viễn không cho luân hồi.”
Bịch.
Đồng Sơn xụi lơ ngã gục xuống đất, liên tục dập đầu: “Lão tổ tha mạng, lão tổ tha mạng!”
“Ta có mắt không thấy Thái Sơn, các vị lão tổ tha mạng, tha mạng!”
Đồng Sơn rất sợ, dù là chết hắn cũng sợ, chứ đừng nói là vĩnh viễn không được luân hồi, vậy thì chẳng khác gì bị loại trừ khỏi thiên đạo.
Diệp Lăng liếc nhìn hắn, cười khẩy: “Tạo nghiệt không thể sống.”
“Bồ Tát, ta nghĩ cứ dựa theo quy tắc dưới Địa Phủ trừng phạt hai cha con nhà họ Đồng này đi.”
Diệp Lăng tiến lên một bước, bình tĩnh nói. Nhìn hắn lúc này giống như một vị vua không có ngai vàng.