Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 759 - Chương 759: Khách Quý Của Long Môn.

Chương 759: Khách quý của Long Môn.

Đám sát thủ đột nhiên xuất hiện này chắc chắn không phải người bình thường, chỉ sợ đều là những dũng binh kinh nghiệm đầy mình.

Có điều trong mắt Diệp Phi thì bọn chúng đều chỉ là một đám sâu bọ. Sát lục chi thể, tu vi Kim Đan đỉnh phong khiến sức chiến đấu của hắn trở nên vô cùng kinh khủng.

Vù.

Một đường đao ảnh xoẹt qua dưới cổ của một sát thủ. Phút. Máu tươi như bão tố bay lên.

Đôi mắt Diệp Phi lập tức đỏ bừng, sát khí dạt dào. Hắn vô cùng nhạy cảm với máu tươi, vừa nhìn thấy máu là liền có ý muốn giết người.

“Một đám rác rưởi mà cũng dám ngăn cản Diệp ca. Đi chết đi!”

Cơ thể của Diệp Phi lóe lên, dao trong tay quét ngang. Ánh đao sáng chói xuất hiện, cả mười sát thủ mất đầu.

Cộc, cộc.

Đầu người lăn lốc trên mặt đất. Các sát thủ khác thấy vậy đều kinh hãi vô cùng, tập trung tất cả hỏa lực lên người Diệp Phi.

Những phát súng như đầu của những con hỏa long liên tục được bắn ra, điên cuồng bắn phá Diệp Phi.

Đáng tiếc, những viên đạn đáng sợ vốn dĩ có thể tước đoạt mạng người, nay lại kì quái lơ lửng trên không trung, đứng yên trước người DIệp Phi.

Con mắt Diệp Phi mở lớn, bước chân đạp mạnh, thân thể như đại bàng phóng lên tận trời, dao trong tay quét ngang, thân thể điên cuồng xoay chuyển.

Tốc độ nhanh như một con quay, có điều, con quay này lại được điều khiển bằng những dòng máu rực rỡ và kỳ dị.

Ba phút sau, Diệp Phi cầm một con dao dính đầy máu, đứng trên mặt đất, sắc mặt hờ hững, tựa như một trăm thi thể bên dưới chỉ là một bầy kiến hôi.

Người của Đại Quyển nhìn Diệp Phi tựa như nhìn một vị sát thần, trong lòng đều run rẩy. Cho dù không phải kẻ địch, bọn họ cũng cảm thấy thật sợ hãi.

Năm phút sau, người của Đại Quyển dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, những chiếc xe phía sau tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Khách sạn Ceasar là khách sạn năm sao duy nhất ở Long thành. Diệp Lăng và những người khác thuê mấy căn phòng, ở lại đó.

Diệp Lăng suy nghĩ, vẫn nên xử lý cái tên gọi là Dell kia. Thời điểm quan trọng như vậy thì thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Nhất định phải lôi bằng được kẻ đứng sau sự việc này ra. Nếu không, dù có giải quyết hết mọi chuyện thì về sau sự việc vẫn sẽ không dừng lại.

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Không cần người khác nói, Diệp Lăng cũng tự hiểu.

Buổi tối, trong một quán rượu bình thường, Diệp Lăng, Âu Dương Chấn Nam, Diệp Phi và Ngạo Hồng Trần đi vào. Ở đây có rất nhiều người, tiếng nhạc dồn dập, tất cả mọi người đều uốn éo theo điệu nhạc.

Diệp Lăng và những người khác tìm một chỗ rồi ngồi xuống. Âu Dương Chấn Nam quét mắt nhìn qua đám người, đột nhiên, mắt hắn sáng lên, chỉ vào thanh niên tóc vàng xoăn ngoại quốc đang nhảy trên sàn nhảy.

“Hắn chính là Dell, người Hoa chúng ta đặt cho hắn một cái biết hiệu là Bách Sự Thông. Chứng tỏ tình báo của hắn rất đáng tin, cũng rất rộng rãi.”

Âu Dương Chấn Nam chậm rãi nói. Diệp Lăng khẽ gật đầu: “Diệp Phi, mau mang tên này về. Nếu ai dám ngăn cản, trực tiếp tiêu diệt.”

Nghe thấy hai chữ “tiêu diệt”, đôi mắt Diệp Phi chợt lóe lên, hắn cười lạnh, trong lòng bừng bừng lửa cháy.

Diệp Phi chậm rãi đi vào trong đám người, đứng bên cạnh Dell, trực tiếp kéo cổ áo hắn đi.

“Khốn khiếp! Mày là thằng nào? Mày không biết tao là ai sao? Mau buông tao ra!”

“Khốn khiếp! Mau thả tao ra. Nếu không, tao sẽ giết chết mày!”

Dell đang rất vui vẻ. Bây giờ địa vị của hắn ở Long thành vô cùng tôn quý, đến cả các lão già coi trời bằng vung của Long Môn cũng phải kính nể hắn.

Thế nhưng đột nhiên, hắn lại bị một người nào đó lôi cổ đi, đến một câu cũng không thèm nói.

“Khốn khiếp! Mày là ai hả thằng người Hoa da vàng kia? Mày có biết đây là đâu không? Đây là căn cứ của Long Môn. Mày muốn chết sao?”

“A, tiên sinh, xin hãy thả tôi ra. Tại sao lại bắt tôi đi chứ? Có phải vì tôi đã ngủ với người phụ nữ của ông không?”

Dell giãy dụa điên cuồng. Đáng tiếc, hắn chỉ là một người bình thường, không tài nào thoát khỏi sự lôi kéo của Diệp Phi. Giống như một người cường tráng lôi theo một con châu chấu, tùy cho nó điên cuồng nhảy nhót.

Phát hiện tình huống kỳ lạ, mấy người đàn ông chung quanh quầy rượu vội vàng chạy đến.

Người nào người nấy đều rất to lớn, hơn nữa còn là người Hoa.

“Người anh em, đây là địa phận của Long Môn. Anh làm như vậy có vẻ không ổn. Hơn nữa, Dell tiên sinh là khách quý của Long Môn chúng tôi!”

“Mau thả cậu ấy ra. Nếu không, chúng tôi sẽ không khách khí đâu!”

Một đại hán của Long Môn hét lên. Mọi người xung quanh sàn nhảy nghe thấy đều ngừng lại, bắt đầu bàn tán.

“Trời ạ, người này bị điên rồi sao? Nơi này là Long thành mà, đến cả Mafia cũng không dám tới đây làm loạn.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Tôi nói này Jack, anh có tin không, lát nữa tên này sẽ chết một cách thê thảm, tôi và anh đánh cược một trăm đô!”

“Phí lời! Tôi và anh cược năm trăm đô luôn đi! Tôi cũng biết thừa tên này nhất định sẽ “ngỏm”. À, theo cách nói của người Hoa thì gọi là “tử” mới đúng.”

Diệp Phi không thèm quan tâm đến đám đại hán kia, lạnh lùng đi về phía trước. Dell trong tay hắn thì vẫn điên cuồng giãy dụa.

“Tiên sinh! Tôi chỉ nói một lần cuối, mau thả Dell tiên sinh ra. Nếu không thì đứng trách chúng tôi không khách khí.”

Đột nhiên, có một gã đại hán chặn trước đường đi của Diệp Phi. Kết quả nghênh đón hắn là một đường đao ảnh sáng chói, ngay sau đó, hắn che lấy yết hầu, không ngừng sợ hãi lùi về phía sau.

Máu tươi không ngừng chảy qua kẽ hở giữa những ngón tay của hắn, cảm thấy không khí đang điên cuồng phun ra từ cổ họng.

Phịch.

Hắn ngã xuống đất, đôi mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt. Bởi vì đến tận lúc chết, hắn cũng không dám tin có người lại dám ra tay với người của Long Môn ở Long thành.

“Khốn khiếp! Anh em, giết chết hắn!”

Nhanh như chớp, mười đại hán khác xông tới, cầm theo những con dao găm, ánh sáng lập lòe. Mọi người xem náo nhiệt chung quanh kêu la sợ hãi.

Thấy máu, có người chết, tính chất sự việc đã hoàn toàn thay đổi. Không ít người nghĩ rằng tên đầu trọc này đã gây ra chuyện lớn rồi!

Vù vù.

Hai đao tung ra, hai đại hán trực tiếp ngã xuống đất, sinh khí từ cơ thể điên cuồng tuôn ra.

“Khốn khiếp! Rốt cuộc mày là thằng nào? Đây là Long thành, mày có biết Long Môn không? Dell tiên sinh là khách quý của Long Môn bọn tao.

Khách quý đấy!”

Một gã đại hán sợ hãi, điên cuồng hét lên. Nếu Dell xảy ra chuyện gì, bọn chúng cũng không thể gánh vác nổi.

Âm nhạc ngừng lại, toàn bộ quán rượu chìm vào yên tĩnh.

“Hắn là khách quý của Long Môn sao? Vậy vì lí do gì mà ta lại không biết chuyện đó?”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên. Một người gầy gò đứng lên, đi tới trước mặt mọi người.

Bình Luận (0)
Comment