Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 760 - Chương 760: Cơ Hội Cuối Cùng.

Chương 760: Cơ hội cuối cùng.

Âm thanh vang lên, một người của Long Môn đang gọi điện thoại. Điện thoại vừa được kết nối, hắn liền nói địa chỉ của quán bar, sau đó đột nhiên sững sờ.

Bịch.

Chiếc điện thoại rơi xuống đất. Nét mặt tên này tràn đầy hoảng loạn và sợ hãi, người ở đầu dây bên kia liên tục “alo”, thế nhưng vẫn không nhận được hồi âm.

Long chủ của Long môn là một vị vương giả có vai trò đặc biệt quan trọng trong thế giới ngầm, hiện tại lại đang xuất hiện trước mặt hắn.

“Long…Long chủ…”

Tên kia nói lắp bắp. Mặc dù hiện tại Long môn đã chia ra làm hai phe, hơn nữa phe phản đối Long chủ cũng đang chiếm ưu thế, nhưng dù vậy, hắn cũng không thể chủ quan.

Khi đám đại hán của Long môn nghe được, tất cả đều rơi vào trạng thái choáng váng. Long chủ đại diện cho thứ gì, bọn họ đều biết rất rõ.

Long chủ là Diệp Lăng, như một vị vương giả đang chậm rãi tiến về phía trước. Sau khi nhìn thấy Diệp Lăng, đôi mắt của Dell chấn động không ngừng.

“Nói cho ta biết, sao ta lại chưa từng nghe Long Môn có một vị khách quý là hắn?”

Diệp Lăng bước lên, nhìn đám người Long Môn, đảo mắt một vòng. Trong lòng tất cả mọi người tựa như đang bị một cục đá đè nặng, không thể thở nổi.

“Long chủ… Chuyện này không liên quan đến chúng tôi, là do trưởng lão quyết định, thực sự không liên quan đến chúng tôi.”

Tên thủ lĩnh vội nói. Diệp Lăng cười khẩy, đi đến bên cạnh Dell, nhìn hắn với vẻ coi thường: “Nói cho ta biết, kẻ đứng đằng sau là ai. Ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Dell lập tức ngẩn người. Giọng nói này, dáng vẻ mệnh lệnh này thực sự là đang thương lượng với hắn sao?

Dell cười khẩy: “Diệp Lăng hả? Ta nói cho ngươi biết, hiện tại ngươi đã bị phế, cũng không còn là cường giả đệ nhất thế tục nữa.”

“Mau biết điều mà thả ta ra. Nếu không, ta dám khẳng định sẽ cho ngươi biết mùi đời. Ta không nói dối đâu, ngươi cứ lo cho bản thân trước đi!”

Dell chưa kịp nói xong, Diệp Lăng đã búng ngón tay. Cổ tay đang giữ Dell của Diệp Phi đột nhiên cử động, trong cổ tay xuất hiện một con dao sắc bén.

Cổ tay hắn chuyển động, lưỡi dao sáng lóe lên, Dell ngẩn người, ngã gục xuống đất, gào khóc thê thảm. Con dao kia đã cắt đứt gân chân của hắn.

“Con người của ta vốn không thích nói nhiều. Ta hỏi ngươi một lần nữa, nếu như ngươi không nói thì sẽ mất thêm một cánh tay và một đôi chân nữa.”

Diệp Lăng khẽ nói, sau đó ngồi xuống một chỗ bên cạnh. Ngạo Hồng Trần và Âu Dương Chấn Nam đứng sau hắn cười khẩy.

Dell choáng váng. Xem ra tên khốn khiếp này không nói đùa. Trong lòng hắn cũng không khỏi sợ hãi.

“Ngươi không dám giết ta đâu. Ta chỉ nói một câu, nếu như ngươi giết ta thì gia tộc Rothschild, gia tộc Lancaster và cả Long Môn đều sẽ bị tiêu diệt.”

Dell vừa nói xong, con dao trong tay Diệp Phi lại phát ra ánh sáng. Xoẹt xoẹt. Hai tia máu phun ra, Dell trợn tròn hai mắt.

Gân chân còn lại và gân tay của hắn đều bị cắt đứt. Dell điên cuồng gào thét, mồ hôi chảy đầy trên trán.

“Một lần cuối cùng, nếu như ngươi còn nói linh tinh nữa thì lần tiếp theo, cái lưỡi của ngươi cũng biến mất luôn.”

Diệp Lăng đứng dậy, lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, tiện tay lắc lắc. Dell như phát điên lên. Tại sao lại có thể không nói lý như vậy chứ, tiện tay là phế luôn một người.

“Ta cho ngươi ba giây. Diệp Phi, nếu qua ba giây, trực tiếp cắt lưỡi hắn, cắt luôn gân tay cuối cùng của hắn, sau đó ném xuống biển cho cá ăn.”

Dứt lời, Diệp Lăng đứng dậy, cầm áo, xoay người rời đi, khiến cho những người trong quán bar không dám thở mạnh.

Ngay khi Diệp Lăng định đi, Dell đột nhiên xua tay, sắc mặt tái nhợt: “Dừng lại! Dừng lại! Ta nói, ta nói!”

“Loại người như ngươi kiểu gì cũng sẽ khai thôi, việc gì phải ở đây chịu tội. Đúng là thứ đê tiện!”

Diệp Lăng cười khẩy, vẫy tay ra hiệu mang đi, sau đó dẫn Dell vào trong quán rượu Ceasar. Trong căn phòng của Diệp Lăng, Dell như bùn nhão nằm gục trên mặt đất.

Đương nhiên, trên đường đi, Dell còn yêu cầu phải cứu hắn trước.

Có điều, Diệp Lăng chẳng buồn để tâm, không giết ngươi đã là ơn huệ lớn nhất rồi, ngươi còn dám yêu cầu thêm?

“Chuyện này không liên quan gì đến ta, thật sự đó. Tất cả là do Thái Thượng trưởng lão trong gia tộc Rothschild quyết định!”

Khi đến khách sạn Ceasar, Dell nhìn thấy bản thân đã không còn hi vọng, chỉ có thể nói ra tình hình thực tế. Vết thương trên cơ thể đau đớn đến mức hắn không thể nói được thành lời, thế nhưng vì tính mạng, hắn vẫn nói ra sự thật.

Sự thật là ở gia tộc Rothschild còn có một vị Thái Thượng trưởng lão, ông ta cũng là người giết chết lão Rothschild. Hơn nữa, vị này còn có một trưởng bối chính là cường giả của Chúng Thần Sơn.

Vị trưởng bối kia tận mắt nhìn thấy Diệp Lăng bị phế, thế nên đã thông báo cho Thái Thượng trưởng lão.

Vốn ông ta đã bất mãn với vị trí của Teressa, cho nên đã phát động cuộc chiến. Nhốt Teressa, sau đó phái người trừng trị Long Môn và gia tộc Lancaster.

Đương nhiên, dù Diệp Lăng đã bị phế, ông ta cũng không dám phách lối. Người có tên, cây có bóng, chỉ riêng hai chữ Diệp Lăng cũng đủ để hù chết nhiều người.

Và việc hắn tới Long Môn cũng là do vị Thái Thượng trưởng lão này sai bảo. Hắn xúi giục một vị trưởng lão rất có thế lực và địa vị ở Long Môn phát động chiến tranh, nhốt Tào Hồng lại.

Nhưng mà tất cả mục đích đều chỉ tập trung vào Diệp Lăng. Nếu hắn không có hành động gì vậy thì cả ba thế lực này đều sẽ bị tiêu diệt.

Còn nếu hắn xuất hiện thì tình thế cũng không tốt hơn. Thái Thượng trưởng lão sẽ thông báo cho vị cường giả ở Chúng Thần Sơn kia xuống núi, giải quyết Diệp Lăng.

Sau khi nghe xong, Diệp Lăng khẽ gật đầu. Hóa ra vẫn là âm mưu của đám rác rưởi Chúng Thần Điện, nhưng mà dù vậy, Diệp Lăng cũng không hề sợ hãi.

Ngoại trừ tam đại thần linh tàn phế kia thì dù điện chủ Chúng Thần Điện xuất hiện, hắn cũng không sợ. Dù gì bên người hắn cũng vẫn còn tiểu Hắc.

“Ta nghĩ ngươi hẳn phải biết, công việc của ngươi tràn đầy nguy hiểm. Đúng không?”

Đợi đến khi Dell nói xong, Diệp Lăng mới đi bên cạnh hắn, mỉm cười, trong nụ cười tràn đầy sát khí.

Dell nghe thấy Diệp Lăng nói vậy, ngẩn người: “Không! Ngươi nói nếu như ta nói ra thì sẽ tha cho ta một mạng mà. Ngươi nói không giữ lời. Không!”

Diệp Lăng cười khẽ: “Ngươi dễ dàng tin tưởng ta như thế, chứng tỏ kinh nghiệm của ngươi vẫn còn ít lắm.”

Đúng lúc này, Âu Dương Chấn Nam tái mặt đi vào: “Diệp Lăng, đội nhân mã của Long Môn đã bao vây khách sạn Ceasar rồi!”

Bình Luận (0)
Comment