Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 761 - Chương 761: Hoàn Toàn Thất Bại.

Chương 761: Hoàn toàn thất bại.

Đội nhân mã của Long Môn đã bao vây khách sạn Ceasar.

Đối với Dell, tin tức này đúng là một tin vui. May thật, lần này có lẽ cái mạng nhỏ của mình cũng được bảo vệ.

“Diệp Lăng, nếu ngươi thả ta ra, ta cam đoan sẽ rời đi. Chuyện của Long Môn, gia tộc Rothschild ta cũng không xen vào hay gây sự nữa, ngươi có thể tự mình xử lý nội loạn!”

Dell thật sự rất sợ, bởi vì cái tên trước mặt này không có chút nhân tính nào, cũng không thèm nói đạo lý. Nếu hắn thực sự giết mình thì mình tìm ai để đòi lại công bằng đây.

Diệp Lăng nhìn Dell cười khẩy: “Xin lỗi, những lời uy hiếp của ngươi không là gì đối với ta.”

Nghe Diệp Lăng nói vậy, Diệp Phi lập tức mỉm cười, con dao trong tay bỗng lóe lên, một đường đao ảnh trực tiếp xoẹt qua cổ Dell.

Bịch.

Đầu của Dell rơi xuống đất, máu tươi chảy như suối, vô cùng gai mắt, trong không khí cũng ngập tràn mùi tanh nồng của máu.

Dell đã chết, chết một cách rất nhẹ nhàng, như một con kiến hôi không có chút ảnh hưởng nào.

“Đi thôi, chúng ta đi xuống xem xem. Rốt cuộc trong đám Long Môn đó có bao nhiêu con rồng, bao nhiêu con hổ.”

Diệp Lăng nhún vai, những người khác theo Diệp Lăng đi xuống. Bên ngoài khách sạn Caesar, một vùng đất rộng lớn đang được mấy trăm tên đại hán của Long Môn bao vây.

Cầm đầm là một tên đeo kính, dáng vẻ nhã nhặn. Diệp Lăng biết hắn là ai. Tên hiệu là Hồ Ly, là một quân sư của Long Môn.

“Long chủ, theo quyết định của các thành viên trong Long Môn, ngươi đã không còn thích hợp đảm nhiệm vị trí Long chủ nữa. Cho nên, ta nghĩ ngươi nên tự động thoái vị, tiện thể cung kính giao nộp Dell tiên sinh ra đây. Ngươi nghĩ sao?”

Hồ Ly đẩy kính lên trên sống mũi. Diệp Lăng mỉm cười: “Hồ Ly? Ngươi đang nói chuyện với ta ư? Ngươi nghĩ ngươi có tư cách gì?”

“Chuyện nội bộ Long Môn quyết định ra sao hãy để chủ nhân của ngươi tới nói. Còn ngươi thì chưa đủ tư cách.”

“À, quên nói với ngươi là tên Dell kia đã bị ta giết chết rồi. Hắn ta rất to gan, dám giả mạo là khách quý của Long Môn. Ngươi thấy có đáng giết hay không?”

Diệp Lăng mỉm cười. Hồ Ly lập tức ngẩn ra, sắc mặt dữ tợn, nghiến răng nói: “Diệp Lăng! Ta đã nể mặt ngươi mới gọi ngươi một tiếng Long chủ!”

“Dell tiên sinh là khách quý của Long Môn chúng ta, vậy mà ngươi lại dám giết hắn. Ngươi rõ ràng muốn chết!”

Hồ Ly nói xong, tức giận vô cùng, chỉ vào mấy trăm tên đại hán: “Ngươi nhất định phải chết, để cho trưởng lão Rothschild một lời giải thích.”

“Trước kia ngươi là Long chủ của Long Môn, chắc hẳn ngươi cũng không muốn Long Môn bị hủy hoại trong tay ngươi. Cho nên, ngươi nên tự sát đi, tránh để các huynh đệ phải ra tay. Ngươi thấy sao?”

Diệp Lăng nghe vậy, khẽ nhún vai: “Đây là Long thành, là nơi coi trọng thực lực chứ không phải là nơi nói đạo lý. Ta nghĩ người ngu xuẩn như ngươi cũng hiểu được quy tắc này.”

“Hồng Trần, mang con súc sinh kia đến đây cho ta. Diệp Phi, nếu có bất cứ kẻ nào động thủ thì trực tiếp giết chết!”

Diệp Lăng cười lạnh, cánh tay phía sau vung lên, nhìn lướt qua đám người. Ánh mắt đi đến đâu là đám đại hán Long Môn cúi đầu đến đó, không ai dám nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Diệp Lăng.

“Nếu các ngươi còn coi ta là Long chủ thì mau vứt vũ khí xuống, tự động đứng sang một bên. Còn nếu không thì sống chết là do số mệnh của các ngươi, do ông trời quyết định!”

“Ta hi vọng các ngươi suy nghĩ lại. Lúc báo thù cho lão Long chủ, tâm tình các ngươi như thế nào, vậy mà hiện tại, có thấy hổ thẹn với lương tâm của mình không?”

Diệp Lăng dứt lời, khoát tay áo. Ngạo Hồng Trần cười khà khà, đi về phía trước, cả người như co lại thành một tấc, đi thẳng đến bên cạnh Hồ Ly, quỷ mị vô cùng khiến Hồ Ly vô cùng sợ hãi.

“Chậc chậc, ta nghĩ ngươi không nên giãy dụa. Nếu chẳng may làm ngươi đau thì cũng đừng trách ta.”

Nói xong, đôi mắt Ngạo Hồng Trần trừng lớn, nện một phát lên bụng Hồ Ly. Hồ Ly ôm bụng, sắc mặt đỏ bừng.

“Khốn khiếp! Ta còn chưa phản kháng, sao ngươi lại đánh ta?”

Hồ Ly hét lên. Ngạo Hồng Trần vội xua tay: “Ồ, xin lỗi nha. Cứ nhìn thấy mấy tên cặn bã giống như ngươi là ta lại không nhìn được.”

“Mau thả đại ca Hồ Ly ra! Nếu không, đừng trách bọn ta không khách khí!”

“Đúng, mau thả đại ca Hồ Ly ra. Các anh em, chúng ta không thể nhìn đại ca Hồ Ly bị người ta dẫn đi như vậy được. Nếu là đàn ông thì cùng ta xông lên!”

Ngay lập tức, mấy tên đại hán hét lên như điên. Diệp Phi cười lạnh, cầm một con dao sắc bén đi đến gần một tên đại hán đang gào thét bên cạnh hắn.

Vù.

Ánh dao như cầu vồng. Khi ánh dao tan hết, một vòi máu sáng chói bắn tung tóe ra không trung.

Bịch.

Tên đàn ông xui xẻo trực tiếp ngã xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, chết tươi. Đến khi chết hắn cũng không tin có người dám ra tay trước mặt rất nhiều anh em của hắn như vậy.

Chỉ trong chốc lát, hơn một trăm tên đại hán đều di chuyển. Đương nhiên, vẫn còn rất nhiều người đứng yên suy nghĩ nên chọn đứng về phe nào.

Vương Thiên Hào chết, chính Diệp Lăng đã dẫn đầu đội nhân mã tấn công Khả Khả Tây, giúp Vương Thiên Hào báo thù rửa hận, cũng chính Diệp Lăng dẫn theo những chiến tướng đáng sợ, tạo nên phong thái nhuốm máu của Long Môn.

Mà bây giờ, bọn họ lại muốn giết chết Diệp Lăng, lương tâm không cho phép họ làm điều đó. Cho nên, bọn họ vẫn đang suy nghĩ.

Diệp Lăng chứng kiến hết thảy, nhận ra được những tên rác rưởi nào đáng giết và những thuộc hạ nào không nên giết.

Thế nhưng Diệp Phi thì không để ý tới điều đó. Thân thể hắn xông lên, con dao trong tay như cánh bướm bay lượn giữa không trung, tạo ra vũ điệu tuyệt diệu. Thế nhưng cũng cướp đi tính mạng của rất nhiều người.

Vù.

Một tia sáng sắc bén xuất hiện. Diệp Phi trực tiếp đột nhập vào trong đám người, thân thể chuyển động, đao quang càn quét một lúc mười mấy mạng người.

Một đám Long Môn đang kêu gào rất khủng khiếp nhìn thấy Diệp Phi hung mãnh như vậy thì đều kinh hồn táng đảm, không dám thở mạnh.

Diệp Lăng không ngăn cản, hắn muốn tất cả mọi người biết rằng, kẻ dám phản bội hắn không thể có được một kết cục tốt đẹp. Uy hiếp bằng máu và sinh mệnh mới khiến cho người người nhớ mãi.

Một lần trừng phạt bằng máu mới khiến cho người ta cả đời không dám phản bội. Diệp Lăng hiểu rất rõ điều này, cho nên cứ để mặc Diệp Phi điên cuồng chém giết.

Ngạo Hồng Trần mang Hồ Ly đến cạnh Diệp Lăng rồi ném hắn xuống đất. Diệp Lăng nhìn Hồ Ly đang ngẩn người ở dưới đất, mỉm cười: “Có phải cảm thấy mọi chuyện không giống lẽ thường không?”

Hồ Ly ngơ ngác gật đầu. Nói nhảm! Chuyện này mà phù hợp với lẽ thường thì mới là lạ.

Bản thân mình dẫn theo vài trăm người. Vậy mà còn chưa làm được gì, chính mình cũng đã bị tóm rồi.

Hơn nữa, cả mấy trăm người đều kinh hồn bạt vía trước một tên duy nhất, thậm chí còn có hơn nửa số người đứng ngoài quan sát.

Đây là một sự thất bại, thất bại thảm hại!

Bình Luận (0)
Comment