Ai đã từng rơi vào trường hợp dẫn theo hàng trăm người, kết quả mình bị bắt, mấy trăm người kia thì bị một tên tấn công, thậm chí cũng không dám nhìn thẳng vào kẻ giết huynh đệ của mình.
Nếu là một bộ phim thì ít nhất cũng phải bị thương, hay như trong các bộ tiểu thuyết, chẳng phải cũng có câu, dù là tiên nhân giết người cũng cảm thấy mỏi tay hay sao?
Còn cái lũ này chắc chắn không phải là người, trong khi đó, bọn họ thì như những con heo. Tự mình vác xác đến, đã không có chút uy hiếp nào thì thôi, trái lại còn giống như đến để dâng hiến.
Hồ Ly cảm thấy rất khó hiểu. Diệp Lăng không phải đã bị phế rồi sao? Ngay cả một trăm linh tám Long vệ cũng phải nghĩ đủ thủ đoạn mới có thể tiêu diệt hết mấy trăm người này.
“Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ để ngươi nhìn xem, kẻ đằng sau ngươi sẽ phải chết thê thảm như thế nào!”
“À đúng rồi, ta nghĩ ngươi cũng là một kẻ có học vấn, hẳn là sẽ không quên được câu “Nhất lực hàng thập hội” nhỉ. Mà nếu không nhớ, thì để ta nói cho nghe.”
“Bất kỳ âm mưu nào cũng phải chịu thua trước sức mạnh tuyệt đối, cuối cùng cũng chỉ là cặn bã mà thôi. Còn đám lão già chống lưng cho ngươi, hãy tin ta, bọn chúng sẽ phải hối hận vì lựa chọn của mình!”
Hồ Ly không nói gì. Lúc này, hắn có chút mơ hồ, hắn tung hoành giang hồ biết bao nhiêu năm cũng chưa từng gặp phải chuyện nào kì lạ như vậy.
Vài trăm người tấn công một vài người, kết quả bị một người đánh cho tan tác. Đây chắc chắn không phải sự thật mà giống như một bộ phim bom tấn nào đó hơn.
Diệp Phi xông vào đám người, thân thể dũng mãnh như báo, tròng mắt bừng bừng sát ý đỏ au. Cả người xông lên, con dao trong tay vụt qua ngọn núi.
Bịch, bịch, bịch.
Mười mấy người ngã gục trên mặt đất. Sắc mặt Diệp Phi không thay đổi, vẫn xông lên, đao quang vang lên ầm ầm như sấm, không ngừng lấp lóe, đồng thời đại biểu cho những sinh mệnh đang ngày càng tàn lụi.
Khoảng mười phút sau, đám đại hán Long Môn có mấy trăm người chỉ còn lại một nửa. Còn Diệp Phi thì máu me đầm đìa, nhưng đó cũng chỉ là máu của người mà hắn giết bắn lên người mà thôi.
Toàn thân hắn tản ra một luồng khí tức đáng sợ, vô cùng khát máu và hung tàn. Hắn càn quét tất thảy mọi người, tất cả những kẻ bị hắn nhìn thấy đều run lên bần bật, vội vàng lùi bước.
Chỉ bằng vào khí thế, hắn đã có thể hù dọa vài trăm người, mà những người đó cũng không ai có thể ngăn cản được cỗ khí tức đáng sợ đó của hắn.
Từng thi thể nằm trên mặt đất, máu tươi trải dài cả một vùng. Khách sạn Ceasar đóng chặt cửa. Thật là đáng sợ! Khung cảnh chẳng khác gì địa ngục.
Diệp Phi dừng lại. Hắn biết, Diệp Lăng đang có lời muốn nói. Quả nhiên, khi hắn dừng tay, Diệp Lăng đi ra trước đám người, lắc đầu.
“Ta cho các ngươi cơ hội cuối cùng. Mau nói cho ta biết, lựa chọn cuối cùng của các ngươi là gì?”
Diệp Lăng đứng trước mặt mọi người, như một vị vương giả quân lâm thiên hạ, sở hữu khí thế vô địch. Mặc dù đã bị phế, nhưng trong mắt người thường hắn vẫn là một vị thần, là một sự tồn tại không thể chối bỏ.
Mấy trăm đại hán nhìn nhau, tất cả đều phát hiện trong mắt huynh đệ mình hiện lên vẻ e sợ. Sau đó, cả mấy trăm người cùng lúc quỳ gối xuống.
“Long chủ vạn tuế! Long chủ vạn tuế!”
Tiếng hô to như những cơn sóng khí bay thẳng lên trời. Điều này đại biểu cho sự thuần phục. Đương nhiên, Diệp Lăng chưa bao giờ tin vào thứ gì gọi là trung thành.
“Đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi. Nếu còn tái phạm nữa, giết không tha!”
Diệp Lăng lạnh lùng quát, sau đó cười khẩy, tóm lấy cổ áo Hồ Ly, người khẽ cúi xuống: “Làm phiền ngươi đi cùng ta đến Long thành một chuyến. Ngươi đồng ý chứ?”
Tên cẩu quân sư trước kia là Hồ Ly vội gật đầu đồng ý. Hắn nào dám nói không, bởi vì tình thế hiện tại đã hoàn toàn nghiêng về một phía. Thậm chí hắn còn hoài nghi, liệu những lão già ở Long thành có đủ khả năng chống đỡ sức công kích đến từ đám người Diệp Lăng hay không?
“Tấn công Long thành, để máu tươi nhuộm màu nơi đó!”
Diệp Lăng hô to, trực tiếp dùng tay kéo Hồ Ly đi về phía tòa lâu đài đứng vững suốt mấy trăm năm lịch sử trước mặt.
Long thành vẫn luôn là căn cứ của Long Môn. Ở chỗ này, có được lực lượng mạnh nhất của Long Môn, cũng là hang ổ của một thế lực hắc ám đã trấn giữ suốt hàng thế kỷ.
Cho dù là cường giả Độ Kiếp kỳ cũng không dám tấn công vào trong đó, bởi vì Diệp Lăng biết, ở trong này có đến năm tên cường giả như vậy.
Đáng tiếc, Diệp Lăng đã tự mình đến đây thì đứng nói đến Độ Kiếp kỳ, dù là cường giả Thần Anh đỉnh phong cũng phải chịu chết.
Bên trong tòa Long thành.
Trong một căn phòng nghị sự, có mấy lão già râu tóc bạc phơ đang ngồi chung quanh một cái bàn tròn, một lão già hói đầu cầm tẩu thuốc hút một hơi.
Đột nhiên, có một thủ hạ hốt hoảng chạy vào: “Không xong rồi trưởng lão, đại ca Hồ Ly đã bị bắt, chúng ta thiệt hại hết hơn một trăm người, còn lại tất cả đều đi theo Diệp Lăng. Hiện tại đang chuẩn bị tấn công đến Long thành.”
Lão già đang hút thuốc kia lắc đầu, rồi lại hít sâu một hơi: “Tên ngu ngốc, đã bị phế rồi còn đi khắp nơi rêu rao. Bản thân hắn còn chưa biết sẽ chết lúc nào.”
“Đi đi, mời ngũ đại Thái Thượng trưởng lão tới đây. Hiện tại Long Môn đang gặp nguy hiểm, bọn họ không thể ngồi không được. Huống hồ mấy năm gần đây, những lợi ích mà bọn họ nhận được cũng xứng đáng để bọn họ phải liều mạng.”
Lão già kia vừa nói xong thì liền đứng dậy, nhìn những lão già ở bên cạnh, mỉm cười: “Mấy ông bạn già, ta nghĩ hiện tại nên tạm thời đưa các ngươi ra khỏi hòm thôi.”
“Chúng ta bây giờ như những con châu chấu trên cùng một sợi dây, ta được lợi các ngươi cũng được lợi, ta bị mỉa mai, các ngươi cũng bị mỉa mai. Nếu ta thất bại, các ngươi nghĩ những tên độc ác đó sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?”
“Đương nhiên, ta biết trong số các ngươi cũng có một vài kẻ rất cố chấp, quyết định quan sát đến cuối cùng rồi mới đưa ra lựa chọn.”
“Nhưng mà hãy tin ta, cố chấp không phải lựa chọn tốt. Các ngươi phải cố gắng hết sức.”
“À, còn nữa, để bảo đảm cho sự an toàn của tất cả chúng ta, ta đã tự mình làm chủ, đưa người nhà các ngươi tới một chỗ rất an toàn, chăm sóc đủ chu đáo.”
Lão già kia vừa nói xong, sắc mặt của những lão già khác đều biến đổi. Trong đó có một người đứng lên, cực kỳ tức giận, ngón tay run rẩy chỉ vào lão già cầm tẩu thuốc.
“Lão Thôi! Ngươi thật quá đáng! Bọn ta đã có ai nói là không giúp ngươi chưa? Vậy mà ngươi lại bắt cóc người nhà của chúng ta đi.”
Người được gọi là lão Thôi kia vội lắc đầu: “Sao ngươi lại nói vậy? Đúng là vẫn nóng tính như ngày nào.”
“Không phải ta vừa nói rồi sao, đấy là vì sự an toàn, vì sự an toàn của các ngươi có được chưa? Ta đã tìm một trăm nam nhân để hộ tống bọn họ đi rồi.”
“Điều chúng ta bây giờ cần có chính là một tấm lòng. Lão Lý ơi là lão Lý, ngươi đã lớn tuổi vậy rồi mà vẫn nóng tính như thế.”
“À đúng rồi, cháu của ngươi năm nay mới có mười mấy tuổi, cũng là một bông hoa quý đây. Ngươi chấp nhận nhìn nó bị Diệp Lăng giết chết sao? Nếu Diệp Lăng đến, ngươi nghĩ ai có thể an toàn rời khỏi đây?”
Dứt lời, lão Thôi nhìn qua đám người, trong đôi mắt hiện lên vẻ điên cuồng cùng dữ tợn, cười lên ha hả.