Long thành.
Tòa lâu đài rộng lớn đứng sừng sững giữa những bức tường thành, tựa như một quốc gia độc lập.
Ở đây canh phòng rất nghiêm ngặt, thậm chí còn chặt chẽ hơn nơi ở của tổng thống Mỹ. Dù sao thế lực cư trú ở đây cũng là một thế lực truyền thừa suốt hàng trăm năm lịch sử.
Diệp Lăng nắm cổ áo Hồ Ly, lôi tới cửa chính, nhìn cửa lớn rộng lớn, hắn cười lạnh lẽo.
Bên trong thành là một vùng đất rộng lớn, có hai hàng đại hán thần sắc nghiêm nghị, cầm trong tay những thanh đao sắc lạnh, phản chiếu ánh sáng đáng sợ.
“Diệp Lăng! Nếu như ngươi biết điều thì mau thả Hồ Ly ra, sau đó cút đi chỗ khác. Các trưởng lão sẽ niệm tình những gì ngươi đã làm cho Long Môn mà tha cho ngươi một mạng.”
“Nơi này không phải Hoa Hạ, cũng không còn là căn cứ của ngươi. Nếu ngươi không đồng ý thì một khi bước chân vào đây sẽ không có cách nào thoát ra được!”
Đúng lúc này, có một thanh niên đi ra cầm một thanh đao trong tay, trên vai quấn từng lớp vải màu đen, dùng để phân biệt những trận chiến.
Diệp Lăng nhìn phía sau hắn là hai hàng đại hán với vẻ mặt lạnh lùng: “Tòa Long thành này, Diệp Lăng ta muốn vào thì vào, muốn ra thì ra. Ngươi không có tư cách để xen vào.”
Dứt lời, Diệp Lăng búng ngón tay. Diệp Phi nhảy lên, tấn công vào bên trong. Trong chốc lát, âm thanh đánh nhau vang vọng bên trong tòa thành.
Mấy tên đại hán sau lưng Diệp Lăng cũng tham gia vào trận chiến. Đã quyết định đi theo Diệp Lăng, bọn họ cũng nhất định làm tròn bổn phận của mình.
“Ta cho ngươi một con đường sống, mau nói cho ta biết Tào Hồng và những người khác bị nhốt ở đâu. Nếu không nói, ngươi sẽ không còn giá trị nào hết.”
Diệp Lăng cúi đầu, nhìn tên Hồ Ly bị hắn kéo đến mức choáng váng, lạnh lùng nói. Hồ Ly lập tức tỉnh táo hẳn, vội vàng gật đầu.
Chỉ cần có thể sống thì sẽ có cơ hội phản kháng. Nếu như chết rồi thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Hồng Trần, ngươi dẫn hắn đi, giải cứu Tào Hồng và một trăm linh tám Long vệ. Nếu như hắn giở trò thì không cần phí lời với hắn, cứ trực tiếp giết chết!”
Ngạo Hồng Trần khẽ gật đầu, nhìn vào ánh mắt Diệp Lăng rồi cười một tiếng. Một tay nhấc bổng Hồ Ly lên, vọt thẳng vào.
Âu Dương Chấn Nam đi ngay theo sau Diệp Lăng, trực tiếp bước vào tòa thành lâu đời này. Âm thanh chém giết vang lên không ngừng, máu tươi bắn ra tung tóe.
Từng thi thể vô lực ngã xuống đất, Diệp Phi như một vị sát thần, cầm trong tay con dao sắc lạnh, chém giết điên cuồng.
Đối với một cơ thể giết chóc sở hữu tu vi Kim Đan đỉnh phong thì việc giết một đám người bình thường là một chuyện hết sức đơn giản. Chỉ cần ánh đao lóe lên thì mười mạng người lập tức biến mất.
Diệp Lăng và Âu Dương Chấn Nam dẫm lên thi thể mà đi về phía trước. Diệp Phi và một trăm người kia tấn công như điên, tiếng giết chóc âm ầm, bay vút lên trời.
“Chúng Thần Điện!”
Diệp Lăng lẩm bẩm trong lòng. Lại là thế lực đáng chết này! Một ngày nào đó, hắn sẽ khiến cho Chúng Thần Điện biến mất vĩnh viễn trên địa cầu!
Trong đám người, Diệp Phi tung ra một kiếm, ánh đao xoẹt ngang, rung động đất trời.
Diệp Lăng chậm rãi đi về phía trước, mấy trăm danh thủ cầm đao đã sớm bị đánh lui về phía sau, thậm chí có không ít người bỏ vũ khí xuống đầu hàng.
Sợ hãi có tính lây lan, chỉ cần một người sợ hãi sẽ kéo theo cả một đoàn người sợ hãi. Đấy là còn chưa nói đến sự kinh khủng của Diệp Phi.
Mấy phút sau, hai bên đường là một hàng dài đại hán máu me be bét, quỳ gối xuống đất, ôm đầu, hoàn toàn đầu hàng.
Diệp Lăng vẫy tay, những tên đại hán đã đầu hàng lúc trước thay nhau coi trừng những tên đang đầu hàng hiện tại.
Về phần Diệp Phi thì cùng Diệp Lăng tiến về phía trước. Lúc này quần áo của hắn đã nhuốm màu máu đỏ thẫm.
Trên trán, rồi trên cái đầu bóng loáng ba chấm cũng bị máu tươi nhuộm đỏ. Hắn đi theo sau Diệp Lăng, trông như một vị sát thần bất khả chiến bại.
Ba người đi về phía trước, cách đó không xa chính là một tòa lâu đài nguy ca với mấy ngàn năm lịch sử. Ở trong này, chắc chắn toàn là nhân vật đứng đầu Long Môn.
Ba người chậm rãi đi vào, qua một con đường nhỏ lát gạch xanh. Thế nhưng đúng lúc này, phía đối diện lặng lẽ xuất hiện năm cường giả.
Năm cường giả bao gồm ba cường giả Độ Kiếp sơ kỳ, hai cường giả Kim Đan hậu kỳ. Cả năm cường giả đứng sừng sững, thần sắc nghiêm nghị.
Ngay sau đó, những cường giả khác liên tục xuất hiện.
Có khoảng chừng hai mươi người đều là cường giả Trúc Cơ kỳ, mỗi một người đều mang vẻ mặt nghiêm túc.
Những người này chính là lão Thôi và những lão già ở cạnh ông ta, cùng thuộc hạ của họ. Vì giết Diệp Lăng, bọn họ đã phải hi sinh hết vốn liếng của mình.
“Hiện tại rút lui may ra còn có đường sống!”
Một cường giả Độ Kiếp kỳ lạnh lùng nói. Diệp Lăng lắc đầu: “Những lời này ta phải nói cho các ngươi nghe mới đúng.”
“Diệp Lăng! Ngươi thật phách lối. Nơi này là Long thành, cho dù trước kia ngươi là Long chủ cũng không nên tấn công ở trong Long thành. Ngươi có biết đây là tội chết hay không?”
“Hừ, giết hại nhiều người như vậy. Thật là đáng chết! Bây giờ ngươi đã không còn tu vi, chỉ là một con hổ mất răng mà vẫn còn càn rỡ như vậy!”
Đối mặt với sự châm chọc của một đám cường giả, Diệp Phi cắn răng, định đi ra thì lại bị Diệp Lăng cản lại.
Hiện tại Diệp Phi cũng không phải đối thủ của bọn họ, chắc chắn là không. Cho nên không thể xông ra chết một cách vô ích được.
“Một con hổ không có răng thì vẫn là một con hổ, còn một con lợn dù hung mãnh đến đâu, sớm muộn cũng bị người ta mổ thịt mà thôi. Cho nên, đừng bao giờ đánh giá một người bằng kiến thức hạn hẹp của các ngươi!”
Diệp Lăng chậm rãi cười nói, sau đó đầu ngón tay điểm một cái giữa không trung. Bỗng nhiên, một bóng đen to lớn xuất hiện giữa không trung, tỏa ra khí tức đáng sợ.
Cơ thể màu đen trực tiếp bao trùm toàn bộ thiên địa, bốn bộ móng vuốt vờn quanh giữa không trung, râu rồng bay lơ lửng, những cái vảy màu đen phát ra ánh sáng đáng sợ.
Tiểu Hắc là một con Chân Long bán tiên. Nó vừa xuất hiện, khí tức của nó đã khiến những cường giả kia không thể chịu nổi, thậm chí còn quỳ xuống, khổ cực chống đỡ cơ thể.
“Không! Không thể nào! Sao lại là rồng?”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể! Con rồng ở lễ quốc khánh Hoa Hạ là có thật ư?!”
Cả một đám cường giả mở to đôi mắt kinh hãi, đặc biệt là những võ giả Trúc Cơ kỳ, thậm chí còn không thể đứng nổi, bị tiểu Hắc ép quỳ rạp xuống đất.
“Grừ!”
Đúng lúc đó, tiếng rồng rống vang vọng thiên địa. Tất cả cường giả đứng không vững, quỳ rạp hết xuống đất, sắc mặt tái nhợt, khí huyết bay tán loạn.
“Ta nói rồi, chung quy thì các ngươi cũng chỉ là những con heo chờ bị mổ thịt mà thôi. Trước mặt ta, các ngươi chẳng có tư cách gì để kêu gào!”
Diệp Lăng mỉm cười, đôi mắt lóe lên hung quang. Móng vuốt của tiểu Hắc ầm ầm đập xuống, như một dãy núi đáng sợ đang đổ ập xuống đất.
Ầm ầm.
Long trảo mạnh mẽ đập xuống, mang theo nguồn sóng khí đáng sợ, cuồn cuộn như sóng biển, lạnh lẽo kinh khủng!