Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 764 - Chương 764: Vương Giả.

Chương 764: Vương giả.

Long trảo đáng sợ điên cuồng đập xuống. Tất cả cường giả đang quỳ trên mặt đất đều trợn tròn hai mắt, trên mặt hiện lên vẻ hồi hộp và sợ hãi.

Long trảo phá tan hết mọi xiềng xích của không gian, đập vào tất cả những người đang quỳ trên mặt đất.

Ngay sau đó, bụi bay mù mịt, phóng lên tận trời. Sau khi bụi đất tan hết thì thân thể của tiểu Hắc cũng biến mất. Những tên đang quỳ dưới kia cũng bị đập ra bã.

Trong tòa lâu đài, lão Thôi ngậm thuốc nhìn cảnh tượng trước mặt, cái miệng há hốc, tẩu thuốc rơi bộp xuống đất, bản thân ông ta cũng ngồi phịch xuống.

Xong rồi. Đến cả át chủ bài cuối cùng cũng bị tiêu diệt. Ai có thể ngờ được bên cạnh Diệp Lăng vẫn còn một con cự long đáng sợ như vậy!

Diệp Lăng nhìn thấy lão Thôi ở trong thành, nhìn cổng thành cười lạnh. Mấy lão già bên trong lập tức cảm giác sống lưng toát ra mồ hôi lạnh.

“Ta nghĩ đây mới là con đường cuối cùng của hắn. Ngươi thấy đúng không?”

Chết là khả năng duy nhất. Huống hồ, Diệp Lăng cũng không định tha cho Hồ Ly một mạng. Từ khi hắn dẫn người đến tấn công Diệp Lăng, vận mệnh của hắn cũng đã được định đoạt.

“Tham kiến Long chủ!”

Một lát sau, Tào Hồng dẫn đầu một trăm linh tám Long vệ quỳ gối xuống trước Diệp Lăng, cao giọng kêu lên, âm thanh vang vọng đất trời.

“Tham kiến Long chủ!”

Bên ngoài tòa Long thành, mấy trăm đại hán thấy vậy cũng quỳ xuống, đồng thanh kêu lên. Tất cả đại hán đầu hàng cũng bị Diệp Lăng hù dọa.

Âm thanh xông thẳng lên chín tầng mây, tất cả mọi người đều biết, lần nội loạn này của Long Môn đã kết thúc rồi, hơn nữa còn kết thúc rất nhanh chóng.

Hết thảy cũng là bởi vì bên cạnh Diệp Lăng có những trợ thủ vô cùng đắc lực. Bất cứ âm mưu nào đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì đều sẽ nhanh chóng sụp đổ.

“Các ngươi hãy ở chỗ này đợi ta.”

Diệp Lăng nói dứt lời, một mình bước vào trong tòa thành. Tào Hồng và những người khác đứng dậy, ánh mắt nóng rực dõi theo bóng lưng của Diệp Lăng. Cơ thể gầy gò nhưng vẫn luôn là vương giả của thế giới ngầm, đồng thời cũng hoàn toàn xứng đáng với chức vụ đó!

Bên trong tòa thành, Diệp Lăng đi về nơi ở quen thuộc, nhìn mấy lão già vẫn đang lo lắng bất an, sợ hãi nhìn theo hắn.

“Sốt sắng cái gì? Mấy người chẳng phải đã trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn rồi sao, một tiểu bối như ta thì có thể làm được gì?”

Diệp Lăng cười nhạo một tiếng, sau đó ngồi xuống ghế, nhìn đám người đối diện, rồi lại nhìn lão Thôi, sau đó lắc đầu.

“Các ngươi cũng là tiền bối của Long Môn, đều đã từng cùng với Long Môn trải qua biết bao nhiêu chuyện suốt mấy chục năm. Ta tin, các ngươi thực sự yêu quý Long Môn.”

“Có lẽ ta không đủ tư cách, có lẽ ta không có sức mạnh để đảm nhận vị trí này.”

“Và rất nhiều có lẽ nữa. Vì danh cũng tốt, vì lợi cũng tốt, vì sự trung thành cũng tốt mà vì hiếu thuận cũng tốt.”

“Thế nhưng, các ngươi không nên nghe lời người ngoài làm tổn thương huynh đệ của ta. Đây mới là sai lầm lớn nhất của các ngươi!”

Nói xong, Diệp Lăng đứng dậy, đi tới bên cạnh lão Thôi, nhìn lão Thôi với vẻ lạnh nhạt: “Ngươi cũng đã có một thời huy hoàng, cho nên ta vẫn sẽ cho ngươi một cơ hội.”

Dứt lời, Diệp Lăng khoát tay áo, sau đó quay người rời đi: “Các ngươi nên hiểu lời của ta nói có ý gì.”

Nói xong, Diệp Lăng đi nhanh về phía trước. Khi hắn đi tới cổng, đột nhiên có những tiếng súng chói tai xuyên qua thanh chắn của căn phòng xông ra ngoài.

Trong phòng, toàn bộ lão già ngã xuống vũng máu. Bọn họ đã thua, cái giá phải trả chính là cái chết.

Bọn họ không phải những tên lưu manh chỉ cần quỳ gối đầu hàng là có thể sống sót, bởi vì những kẻ đó không phải là người quyết định, cho nên tội lỗi không đáng chết.

Nhưng bọn họ thì khác, bọn họ là người đứng sau tất cả mọi chuyện. Hết thảy phiền phức cũng vì bọn họ mà thành, cho nên kết cục bị giết chết cũng không phải điều gì lạ.

Nghe thấy trong phòng phát ra tiếng súng, tất cả mọi người đều hiểu nó đại diện cho thứ gì. Những lão già đó đã chết đi, đại diện cho một thời đại của Long Môn mất đi, đại diện cho năm tháng tàn lụi.

“Từ hôm nay trở đi, Tào Hồng chính là phó môn chủ của Long Môn, quản lý mọi sự vụ lớn nhỏ của Long Môn. Nếu có ai không phục, giết!”

Diệp Lăng vung tay lên, giao quyền cho Tào Hồng. Người đàn ông đi theo Vương Thiên Hào suốt hai mươi năm nay rốt cuộc cũng được đứng trên đỉnh cao của danh vọng, theo cách nhìn của thế giới ngầm thì chính là một vị bá chủ.

Khoảng cách giữa Long Môn và trang viên Lancaster không xa lắm, chỉ cách một huyện mà thôi. Cho nên, Diệp Lăng không nghỉ ngơi mà lập tức dẫn người tấn công đến gia tộc Lancaster.

Nơi này vẫn quen thuộc như vậy, không thay đổi một chút nào. Cho dù lão Lancaster đã từng tạo ra một vụ án kinh thiên động địa thì gia tộc Lancaster vẫn cường thịnh như cũ.

Trong này, có công lao của Teressa, có công lao của Long Môn, cũng có cả cố gắng của Ruth. Tóm tại tất cả mọi thứ coi như là được xây dựng lại từ đầu.

Bây giờ ở gia tộc Lancaster, Ruth sống chết không rõ. Theo tin tình báo mà Tào Hồng có được thì cô ấy đã bị cường giả mà gia tộc Rothschild phái tới nhốt vào.

Địa điểm ở ngay trong gia tộc Lancaster, trong đó có ít nhất năm cường giả canh chừng. Vì để tránh bị Diệp Lăng xoay chuyển, cho nên chỉ cần Diệp Lăng xuất hiện là sẽ giết chết.

Trước trang viên cỏ xanh ngập trời của gia tộc Lancaster, Diệp Lăng đứng đấy, đối diện là những đại hán ngoại tộc chuẩn bị nghênh chiến.

“Giết hết bọn chúng. Cứu Ruth ra ngoài!”

Diệp Lăng lạnh lùng nói. Trong chốc lát, Diệp Phi, Ngạo Hồng Trần, Tào Hồng cùng với năm mươi Long vệ xông thẳng vào trong trang viên của gia tộc Lancaster.

Diệp Phi và Ngạo Hồng Trần có nhiệm vụ là giết chết năm cường giả kia. Còn đám người còn lại sẽ đối đầu với đám sát thủ phổ thông hoặc lưu manh.

Ba mươi phút sau, Diệp Lăng ngồi trong phòng nghị sự của gia tộc Lancaster, Ruth ngồi bên cạnh Diệp Lăng. Trước chân Diệp Lăng là một người đàn ông tóc tai bù xù, máu me khắp người.

“Là một cường giả Độ Kiếp trung kỳ vậy mà lại đi làm chó săn cho người khác. Không biết ngươi có lòng tự trọng không nữa.”

“Nói cho ta biết bí mật, ta sẽ cho ngươi một món quà!”

Diệp Lăng khẽ nói. Người đàn ông quỳ gối đối diện ngửa cổ lên, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ, chuẩn bị chửi ầm lên thì bị Diệp Lăng bóp lấy cổ.

Sức mạnh khủng khiếp cứng như sắt thép, từ từ vặn cổ hắn.

Rắc rắc. Âm thanh thanh thúy vang lên, đầu của người đàn ông kia nghiêng sang một bên, cả người ngã xuống đất, chết tươi.

Diệp Lăng đứng lên, mang Ruth rời khỏi phòng nghị sự. Mục tiêu kế tiếp của hắn chính là gia tộc Rothschild!

Gia tộc từng được gọi là Đế quốc thứ sáu, là một gia tộc mà không ai trên thế giới là không biết, bây giờ lại trở thành mục tiêu chính của Diệp Lăng.

Nhưng đúng lúc này, Diệp Lăng không biết, có một luồng sát khí kinh khủng đang ẩn náu ở gia tộc Rothschild, chờ Diệp Lăng xuất hiện.

Bình Luận (0)
Comment