Một trang viên rộng lớn tọa lạc bên trên một công viên nổi tiếng của nước Mỹ. Phải biết rằng, công viên ở Mỹ và công viên ở Hoa Hạ không hề giống nhau.
Nó giống như một khu nghỉ phép ở Hoa Hạ. Cho nên, không ngoa khi nói rằng nơi đây là tấc đất tấc vàng.
Trang viên này có diện tích hơn ba trăm mẫu Anh là mục tiêu hướng đến của biết bao nhà tài phiệt nước Mỹ.
Đó cũng chính là sản nghiệp của gia tộc Rothschild. Mà loại trang viên như này, gia tộc Rothschild có tới ba trăm cái trên toàn nước Mỹ.
Trong màn đêm, ánh sao sáng chói dệt thành một tấm lưới lớn rực rỡ, tràn ngập ra khắp bầu trời.
Trong trang viên rộng lớn là đèn đuốc sáng chói, không gian vô cùng yên tĩnh, có một căn phòng nghị sự trang trí theo phong cách quý tộc phương Tây, hơn mười nhân vật cấp cao của gia tộc Rothschild ngồi quanh một chiếc bàn trón lớn.
Bên cạnh bọn họ, ở trên ghế sofa là Teressa, đang bị hai cường giả Độ Kiếp sơ kỳ kìm cặp ở giữa.
Người chủ trì cuộc họp tên là Mai Kiệt, cũng là chú của Teressa. Hắn ngồi trước bàn, nhìn đứa cháu cao quý nhưng đáng thương của mình cười khinh bỉ.
“Gia tộc Rothschild vinh quang của chúng ta tuyệt đối không thể để phụ nữ lãnh đạo, suốt từ mấy trăm năm nay cũng chưa từng có. Để một người phụ nữ nắm quyền, chính là một sự sỉ nhục!”
Mai Kiệt lạnh lùng nói, những người khác vội vàng gật đầu. Còn Teressa thì lắc đầu, bĩu môi chế nhạo.
“Theo như các người nói, vậy vị nữ vương đứng đầu hoàng thất suốt bao nhiêu năm kia được coi là cái gì? Tại sao khi thế nhân nhắc tới hoàng thất vẫn tràn đầy kính ngưỡng và tôn kính.”
“Tại sao trước kia khi chú ở bên nữ vương vẫn bày ra bộ mặt nịnh nọt? Chú Mai Kiệt à, chú thật sự là một nỗi sỉ nhục của gia tộc Rothschild!”
Thành viên của gia tộc Rothschild dù có đối mặt với người của hoàng thất cũng không phải kiêng kị điều gì, bởi vì gia tộc bọn họ kiểm soát những ba mươi phần trăm cổ phiếu của Ngân hàng Dự trữ Liên bang.
Có thể sẵn sàng đối đầu với bất kì thế lực nào về tài sản. Câu nói của lão Rothschild vào một trăm năm trước đến nay vẫn được lưu truyền ở thế giới ngầm, được gia tộc Rothschild lấy làm kiêu ngạo.
Ta không quan tâm pháp luật do ai đặt ra, ta chỉ cần biết kinh tế quốc gia này vẫn do ta khống chế.
Mai Kiệt nghe Teressa nói vậy cũng không tức giận hay nóng nảy, chỉ đứng lên, đi đến bên cạnh Teressa, mỉm cười: “Teressa thân yêu, chú nói cho cháu nghe một việc, có lẽ sẽ khiến cháu vui lắm. Đó là người đàn ông của cháu, à, tên Diệp Lăng đó.”
“’Hắn đã dẹp sạch nội loạn ở Long Môn, còn tru sát tất cả kẻ địch bên ngoài của gia tộc Lancaster, hơn nữa còn chuẩn bị tấn công đến gia tộc Rothschild chúng ta.”
“Đối với cháu mà nói, đây chắc hẳn là một chuyện vui đúng không? Nếu như cháu nhìn thấy chúng ta chết trong tay hắn, có phải cháu sẽ rất sung sướng không?”
“Thế nhưng cháu có từng nghĩ tới, chúng ta đều là người thân của cháu. Nếu chúng ta chết rồi, cháu có sống tốt được không? Haha!”
Mai Kiệt gần như không có chút sợ hãi nào, còn Teressa thì chỉ cười khẩy: “Ông nội nói rất đúng, dù là đàn ông hay là phụ nữ, nhất định phải sống sao cho chính trực.”
“Mấy ngàn năm trước, một vị danh nhân ở Hoa Hạ đã từng nói : “Thà ta phụ người trong thiên hạ, cũng không để người trong thiên hạ phụ ta”. Đúng là một câu nói rất hay!”
“Còn chú, cứ yên tâm đi. Tôi nghĩ lên thiên đường, ông nội cũng sẽ tát cho chú mấy cái. À xin lỗi, tôi quên mất, cho dù chú có chết cũng chỉ có thể xuống địa ngục mà thôi!”
Teressa vừa nói xong, Mai Kiệt liền cười haha, khom người ngắm nhìn khuôn mặt tinh xảo của Teressa: “Bảo bối yêu dấu của ta, sao ta lại luôn muốn ném cháu lên giường mà hung hăng hành hạ nhỉ!”
“Thật xin lỗi, tuy chú là chú của cháu, nhưng chú thật sự không kiềm chế nổi. Cháu hoàn mỹ như vậy, như một kiệt tác của tạo hóa.”
“Nhưng cháu yên tâm đi, chú sẽ để cho cháu thấy người đàn ông của cháu chết như thế nào, rồi sau đó mới vui vẻ chơi với cháu!”
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị ai đó đạp ra, ba người bước vào, cầm đầu không ai khác, chính là Diệp Lăng.
“Nói chuyện với người phụ nữ của ta thì dùng lời lẽ sạch sẽ một chút. Nếu không, có chết cũng không biết chết thế nào đâu!”
Diệp Lăng lạnh lùng nói. Tất cả người trong phòng, bao gồm là Mai Kiệt, toàn bộ đều cảnh giác, nhìn người đàn ông phía đối diện, có chút hốt hoảng.
Các lão già trước nay vốn tỏ thái độ kiêu ngạo với tất cả mọi thứ, nay lại ngồi im không dám thở mạnh, đến cả hai đại cường giả canh chừng Teressa cũng giật mình thom thóp.
Người đã từng là cường giả đệ nhất thế tục, vị vương giả xông thẳng vào núi Chúng Thần huyết tẩy Chúng Thần Điện, đồng thời là chủ nhân của Long Môn mang lại cho gia tộc Rothschild rất nhiều kỳ ức kinh hoàng.
Trông thấy Diệp Lăng đến, Teressa vừa vui mừng mà vừa kinh ngạc, trực tiếp đứng lên, nhào vào lồng ngực Diệp Lăng. Diệp Lăng vỗ vào tấm lưng mỏng manh của cô, an ủi: “Cứ giao cho anh.”
Khẽ nói xong, Diệp Lăng hít sâu một hơi, đảo mắt nhìn đám người, mỉm cười nói: “Mấy vị Thái Thượng trưởng lão của các ngươi đâu, mau đi ra đây. Nếu không, ta chỉ sợ các ngươi không có cơ hội chống đỡ đâu.”
“Diệp Lăng! Ngươi đừng có mà phách lối. Hiện tại ngươi đã bị phế rồi, không còn là cường giả vô song như trước nữa, mà chỉ là một tên trói gà không chặt thôi!”
Mai Kiệt đứng thẳng dậy, thế nhưng hắn vừa nói xong, thân thể Diệp Lăng lóe lên, nhanh đến mức cả hai đại cường giả kia còn chưa kịp phản ứng.
Ầm!
Một đầu ngón tay đâm thẳng vào ngực của Mai Kiệt, khiến thân thể Mai Kiệt bay thẳng lên không trung, đập xuống đất.
Ngay cả một âm thanh cũng chưa kịp thốt ra đã trực tiếp bị Diệp Lăng đâm xuyên qua tim, không còn sự sống.
Không khí yên lặng như chết. Chẳng ai ngờ rằng, Diệp Lăng lại to gan như vậy, dám giết người trước mặt bao nhiêu người.
Phải biết rằng, ở nơi đây vẫn còn hai cường giả Độ Kiếp kỳ đáng sợ, đủ để lấy đi tính mạng của hắn.
“Các ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, mau đưa kẻ đứng đằng sau ra đây.”
Diệp Lăng khẽ nói. Tất cả người trong phòng đều không dám thở mạnh. Đối mặt với một kẻ ra tay tàn độc như thế, chẳng ai dám nói một câu nào.
Thế nhưng vào lúc này, hai tên cường giả Độ Kiếp sơ kỳ đang canh chừng Teressa trực tiếp đứng dậy, lấy thế sét đánh lao thẳng tấn công Diệp Lăng.
Diệp Lăng thậm chí còn không thèm nâng mí mắt lên, Ngạo Hồng Trần đứng sau lưng Diệp Lăng cười lạnh, từ phía sau lưng rút ra một thanh kiếm khổng lồ.
Uỳnh!
Kiếm quang bay tứ tung, một cỗ sát khí lành lạnh tỏa ra từ thân kiếm.
“Hồng Trần trảm!”
Ngạo Hồng Trần nhảy vọt lên, đến trước mặt Diệp Lăng. Cây kiếm khổng lồ trong tay chém một phát, như xé rách trời xanh.
Ầm ầm.
Kiếm quang như cầu vồng, trực tiếp xuyên thấu lồng ngực của hai đại cường giả, không chút lưu tình!
Hai âm thanh nặng nề vang lên. Hai đại cường giả Độ Kiếp ngã gục xuống đất, mở trừng trừng hai mắt!
Không gian trong phòng càng trở nên yên tĩnh, hiện tại Ngạo Hồng Trần đã là cường giả Độ Kiếp trung kỳ, còn tu luyện thêm cả Hồng Trần Kiếp. Cho nên, cường giả Độ Kiếp sơ kỳ bình thường cũng không chịu nổi một đòn của hắn!
“Ai dám cử động, giết không tha!”
Diệp Lăng lạnh lùng hét lên, toàn bộ căn phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo.