Diệp Lăng khiến tất cả mọi người đều run rẩy sợ hãi. Đám nhân vật cấp cao của gia tộc Rothschild trước đây uy phong lừng lẫy, lúc nào cũng tỏ vẻ kiêu ngạo nay còn chẳng dám thở mạnh.
Mai Kiệt chết, hai đại cường giả cũng đã chết, đám người nhìn Diệp Lăng mà kinh hồn táng đảm. Thật là ngang tàn! Một lời không hợp là giết chết như vậy.
Thế nhưng bọn chúng lại quên mất, bọn chúng mới chính là kẻ hống hách trước, Diệp Lăng cũng chỉ học tập theo bọn chúng mà thôi.
“Kẻ nào động vào người phụ nữ của ta, anh em của ta thì chính là đi vào con đường chết. Ta nghĩ ông Rothschild cũng đã nói với các ngươi rồi, cho dù gia tộc Rothschild vô địch về kinh tế thì cũng phải cụp đuôi lại trước xã hội này.”
“Một mặt của thế giới ngầm có thể làm cho gia tộc Rothschild các ngươi trở thành thứ không tồn tại. Thế nhưng các ngươi lại coi lời nói của ông Rothschild như gió thoảng qua tai.”
“Muốn đánh ta sao? Được. Cứ tới hết đây! Ta sẽ đứng yên ở chỗ này cho các ngươi cơ hội đánh ta. Nhưng sau ba giây không có ai tấn công, ta sẽ giết chết một người!”
Diệp Lăng cười khẩy. Mọi người lập tức hốt hoảng, đầu óc như sắp nổ tung. Để cho ngươi đứng yên rồi giết ngươi trong ba giây, thế nhưng động vào ngươi thì chỉ sợ ba giây sau sẽ chết cứng.
Mọi người vẫn còn đang suy tư lo lắng thì đột nhiên, trong tay Diệp Lăng xuất hiện một thanh kiếm. Kiếm này đã từng khiến cho đám người núi Chúng Thần phải kinh hồn bạt vía.
Vù.
Một đường kiếm quang lướt qua, một đầu người rơi xuống đất, hai mắt trừng lớn, chết không nhắm mắt.
“Ba giây đã trôi qua. Xin lỗi nhé, tiếp theo vẫn là ba giây.”
Diệp Lăng mỉm cười, nụ cười khiến cho lòng người lạnh lẽo. Trời đất, hắn nói thật sao? Không phải chứ, chỉ ba giây chỉ sợ bọn họ đều chết sạch.
“Ta! Ta liều mạng với ngươi!”
Đột nhiên, một nhân vật cấp cao trong gia tộc Rothschild đứng lên, nắm gạt thuốc trong tay phi về phía Diệp Lăng. Đáng tiếc, chưa đi được mấy bước, thân thể đã chấn động, đôi mắt dần dần rơi vào vô thức.
“Muốn giết ta thì cái giá phải trả chính là cái chết!”
Cổ tay Diệp Lăng rung lên, rút Nguyên Thủy Kiếm Thai ra khỏi ngực của tên kia. Bịch.
Tên này hét lên rồi ngã gục, hoàn toàn chết cứng.
Tất cả mọi người sắp lên cơn điên rồi. Mẹ nó, đến cùng vẫn chưa biết phải làm sao. Tấn công ngươi thì chết, không tấn công ngươi cũng chết. Ngươi cứ dứt khoát nói muốn giết chết chúng ta đi, còn phải nhiều lời làm gì.
Vù.
Diệp Lăng lại tung ra một kiếm, một đầu người cách hắn không xa bay thẳng lên. Teressa đứng bên cạnh có chút không nỡ, dù gì thì những người này cũng là người thân của cô.
Thế nhưng ngẫm lại những gì mà bọn họ đã làm với cô, suy nghĩ lại những gì ông cô dạy bảo, một người thành công nhất định phải có thủ đoạn, có sự tàn nhẫn!
“Không! Không! Thả chúng tôi ra. Chúng tôi không dám nữa đâu. Chúng tôi sẽ dâng tặng vị trí nữ hoàng của gia tộc Rothschild cho Teressa, chúng tôi tuyệt đối sẽ không phản kháng!”
“Đúng vậy, đúng vậy, Thượng Đế chứng giám. Chúng tôi thật sự biết sai rồi, xin hãy tha cho chúng tôi, cầu xin các người.”
“Teressa, cháu mau cầu xin hắn đi. Chú là chú của cháu mà. Chú không thể chết được, anh, em của cháu vẫn còn nhỏ. Chú không thể chết được!”
Từng người một khóc nức nở, quỳ xuống, mặt mũi tái mét, không ngừng dập đầu trước Teressa. Một người còn bò đến cạnh Teressa, gào khóc.
Kết quả, Nguyên Thủy Kiếm Thai của Diệp Lăng trực tiếp đâm xuyên qua tim hắn, máu tươi phun ra như suối: “Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu đó đụng vào người phụ nữ của ta.”
Đã có bốn người chết, hiện tại chỉ còn bảy người còn sống. Bảy người này mặt mũi xám như tro, không ngừng cầu xin tha thứ, trong đó có những người đã không còn hi vọng sống nữa.
“Diệp Lăng! Ngươi quá càn rỡ!”
Đột nhiên, một giọng nói già nua vang lên, có một ông lão từ ngoài cửa đi vào, tay cầm cây trượng, tóc trắng như tuyết, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn.
“Thái Thượng trưởng lão! Xin hãy cứu chúng tôi! Hắn là ác quỷ! Mau cứu chúng tôi với!”
Bảy người kia như thấy được cứu tinh, điên cuồng gào thét. Kết quả Diệp Lăng lại nâng kiếm lên, giết chết một người.
“Tên này nói nhiều quá, muốn chết à?”
Diệp Lăng vừa dứt lời, cả một đám ngậm chặt miệng lại, tròng mắt đỏ au, trong mắt ngập tràn nước mắt.
“Ngươi chính là kẻ đằng sau ra tay với người phụ nữ của ta. Mấy lão già Chúng Thần Điện chống lưng cho ngươi đúng không?”
Diệp Lăng giơ Nguyên Thủy Kiếm Thai chỉ vào Thái Thượng trưởng lão, cười lạnh.
Sắc mặt Thái Thượng trưởng lão lập tức tái xanh, nhìn khắp bốn phía, cuối cùng giơ trượng lên đập một phát.
“Teressa! Đây chính là người đàn ông của ngươi?! Ta là lão tổ của ngươi, vậy mà hắn dám tỏ thái độ với ta như thế. Ngươi có cảm thấy xấu hổ không hả?”
Thái Thượng trưởng lão vừa nói dứt lời, Diệp Lăng nhún vai: “Mẹ nó.”
Diệp Lăng nói xong, người trong phòng đều ngẩn ngơ, bao gồm cả Ngạo Hồng Trần, Diệp Phi, Thái Thượng trưởng lão, Teressa và sáu người còn sống.
Sao lại thế này? Tại sao lại chửi bậy? Ngươi đường đường là chủ nhân của Long Môn, trước kia còn là cường giả đệ nhất thế tục, tại sao đạo đức lại kém đến thế?
Thái Thượng trưởng lão cũng ngẩn ra, sắc mặt đỏ bừng, màu sắc như gan lợn, cực kỳ tức giận: “Ranh con, ngươi dám chửi ta?!”
“Ngươi xem ngươi kìa, ta mới chửi ngươi có một câu mà ngươi đã không chịu được. Ngươi còn đụng đến người phụ nữ của ta, nhốt cô ấy lại, còn chuẩn bị làm nhục cô ấy thì sao nào?”
“Dùng một câu nói của Hoa Hạ thì ngươi chính là kẻ chỉ cho quan chức phóng hỏa, cũng không cho bách tính đốt đèn!”
“Lão tạp mao, ta mặc kệ ngươi. Ngươi mới chỉ là tu vi Kim Đan kỳ, vậy mà dám làm càn trước mặt ta sao?”
Diệp Lăng cười khẩy. Những người này lập tức hiểu ra, hóa ra Diệp Lăng đang chờ đợi đến lúc này. Thật sự cao siêu!
“Tiểu tử, ngươi không biết ngươi sắp gặp phải đại họa sao? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!”
Thái Thượng trưởng lão lạnh lùng quát, cây trượng trong tay chống xuống đất, một luồng sóng âm truyền ra xung quanh. Trong chốc lát, bên ngoài và trong sân có năm luồng khí tức lặng lẽ giáng xuống!
Đôi mắt Diệp Lăng khẽ rung động, là năm cường giả Thần Anh. Hơn nữa mạnh nhất còn là một vị Thần Anh hậu kỳ.
Nếu là lúc trước, Diệp Lăng có thể một kiếm chém sạch. Thế nhưng bây giờ, thực sự là khó giải quyết.
“Diệp Lăng! Năm vị lão tổ của Chúng Thần Điện đã đích thân tới. Dù Ngọc Đế ở phương Đông các ngươi có đến, chỉ sợ cũng không cứu được ngươi. Haha!”
Thái Thượng trưởng lão cất tiếng cười to, kết quả Diệp Lăng nhìn hắn lại như nhìn một tên ngớ ngẩn: “Lão tạp mao, ngươi không nghĩ tới an nguy của mình sao?”
Thái Thượng trưởng lão ngừng cười, lập tức ngẩn ra. Đúng vậy, hắn sẽ phải chết, vậy còn mình thì sao?
“Hừ, ta nói cho ngươi biết Diệp Lăng, hiện tại ngươi chỉ có thể cầu xin ta tha mạng. Nếu ngươi dám đụng đến ta thì chắc chắn sẽ rơi vào con đường, tuyệt đối không có đường sống!”
Thái Thượng trưởng lão cười như điên. Diệp Lăng ở bên bĩu môi: “Giả vờ cái gì, ngươi đang sợ muốn chết đúng không? Ngươi diễn cũng không tệ đấy, hoàn toàn xứng đáng với giải nam diễn viên xuất sắc nhất.”