Nghe lời nói của Diệp Lăng, Thái Thượng trưởng lão đang cười như điên lập tức ngẩn ra, sắc mặt trầm lại, trong mắt toàn là nước mắt.
Khốn khiếp, bị nhìn thấu mất rồi, nên làm gì đây? Trái tim của hắn đập loạn nhịp, cái mạng nhỏ của hắn có lẽ cũng khó có thể giữ được.
“Chúng…chúng ta thương lượng lại được không? Ngươi đừng giết ta, ta sẽ làm con tin cho ngươi, làm vậy cũng bảo đảm được an toàn tối thiểu cho ngươi đúng không?”
Thái Thượng trưởng lão nhếch miệng cười. Nụ cười trông rất giả tạo, trong mắt người khác thì chỉ là một lão già hèn nhát đang sợ chết mà thôi.
Nào có được sức lực như vừa rồi. Thấy Diệp Lăng chẳng thèm quan tâm, kết quả vừa bị uy hiếp đến sinh mạng là lập tức đầu hàng. Như vậy có khác gì đổ nước vào não không, sớm biết vậy thì đừng giả bộ nữa rồi.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, Diệp Lăng lắc đầu: “Thứ con tin như ngươi không có chút cảm giác an toàn nào.”
“Không tin ngươi thử hỏi bọn họ xem bọn họ có đồng ý tha mạng cho ngươi với điều kiện ngươi sẽ thả ta ra hay không?”
Dứt lời, Diệp Lăng chỉ vào những thi thể trước mặt: “Ta hỏi ngươi, những người này chết vì ngươi, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Bọn họ chết là vì gia tộc Rothschild. Đó là một cái chết vinh quang, một cái chết vĩ đại!”
Thái Thượng trưởng lão mặt dày nói. Diệp Lăng mỉm cười, khẽ gật đầu: “Ngươi nói rất đúng. Ta nghĩ đây cũng là lời mà bọn họ muốn nói.”
Bịch.
Thái Thượng trưởng lão làm rơi cây trượng xuống đất, mở lớn hai mắt, tựa như nhìn thấy sự tuyệt vọng trước mắt khiến hắn không thể nào chấp nhận được.
“Diệp Lăng! Ra đây chịu chết đi!”
Đột nhiên, một tiếng hét lớn như sầm sét điên cuồng xông thẳng vào trong phòng. Diệp Lăng hít sâu một hơi, cũng hét lên: “Nếu các ngươi dám làm bậy, ta sẽ giết chết lão già này.”
“Có thể chết vì gia tộc Rothschild là niềm tự hào của hắn, là vinh quang của hắn!”
Bên ngoài, một tiếng hét lạnh lùng vang lên. Diệp Lăng nhìn Thái Thượng trưởng lão, nhún vai: “Ngươi xem, ta đâu có gạt ngươi. Ngươi thật là một kẻ đáng thương.”
“Mẹ nó! Thật là một đám độc ác. Diệp Lăng, ta sẽ theo phe ngươi, ta sẽ khai hết mọi chuyện!”
Thái Thượng trưởng lão vội vàng nói. Kết quả Diệp Lăng mỉm cười, cổ tay rung lên, Nguyên Thủy Kiếm Thai xuyên thấu qua tim hắn. Một thứ sức mạnh cuồng bạo trực tiếp phá nát Kim Đan của hắn.
Mặc dù bị phế, Diệp Lăng vẫn có thể dễ dàng giết chết một cường giả Kim Đan. Đây cũng là thực lực của một vương giả.
Diệp Lăng chậm rãi bước ra khỏi phòng. Lúc này, chỉ còn một mình hắn, tay cầm Nguyên Thủy Kiếm Thai, còn Ngạo Hồng Trần và Diệp Phi thì ngơ ngác đứng ở trong phòng.
Thực lực của hai bọn họ không có tác dụng gì với đám người này, ngược lại còn vướng víu. Cho nên không ra vẫn là tốt nhất.
Bên ngoài, trên một vùng đất rộng lớn, có năm cường giả thần sắc nghiêm nghị đứng đấy, từng người đều vô cùng nghiêm túc, sát khí dạt dào. Trong đó, người cầm đầu chính là một cường giả Thần Anh hậu kỳ.
“Hừ, Diệp Lăng. Hôm nay, ngươi nhất định phải chết. Bây giờ ngươi cũng chỉ là một tên phế vật mà thôi, uy phong biến đi nơi nào rồi. Kẻ như ngươi mà cũng dám đòi huyết tẩy Chúng Thần sơn. Dù thần tiên xuất hiện ở đây, ngươi cũng phải chết!”
Cường giả nói xong, Diệp Lăng lắc đầu: “Có thể nói cho ta biết tại sao bây giờ mới giết ta được không, lại còn dùng âm mưu này nữa? Chẳng lẽ Chúng Thần Điện cũng không dám trực tiếp đánh nhau với ta sao?”
Cường giả đối diện khinh thường cười nói: “Được, ngươi đã hỏi rồi thì ta sẽ nói cho ngươi biết, giúp ngươi trước khi chết hiểu rõ được mọi chuyện.”
Nghe cường giả kia nói xong, Diệp Lăng hoàn toàn bị chấn động. Hóa ra kế hoạch này không chỉ nhắm vào hắn, mà còn nhắm vào một thế lực mà không ai có thể tưởng tượng nổi!
Chính là Huyền Thiên Cung, thế lực đáng sợ nhất phương Đông, đồng thời cũng là một trong hai thế lực lớn mạnh nhất thế giới.
Hóa ra sau khi Diệp Lăng bị thần linh của Chúng Thần Điện thi triển Diệt Tiên Chỉ lên người, bọn chúng đã cả gan bày ra âm mưu hãm hại Huyền Thiên Cung!
Mượn cớ là Chúng Thần Điện bị tổn thất nặng nề để mời cung chủ của Huyền Thiên Cung, cùng nhau hợp tác tru sát Diệp Lăng.
Huyền Thiên Cung thì lại nghĩ, Diệp Lăng có sức mạnh khủng khiếp như thế, hơn nữa ngày trước cũng có thâm cừu đại hận với Diệp Lăng nên đã nhân cơ hội này tiêu diệt hắn.
Thế là bọn chúng tự chui đầu vào cái bẫy được bày ra bởi Chúng Thần Điện. Đương nhiên, cung chủ của Huyền Thiên Cung cũng lưu lại một đường, chỉ cho một vị tiên nhân tàn phế của Huyền Thiên Cung đến.
Kết quả, sau khi đến Chúng Thần Điện xem xét, phát hiện nơi đây đúng là bị tổn thất rất nặng nề. Lúc ấy Diệp Lăng và tiểu Hắc cũng suýt chút nữa phá hủy Chúng Thần Điện.
Hơn nữa, lúc bọn họ đến Chúng Thần Điện, mùi máu tanh ở đây vẫn còn chưa bay hết. Nhìn thấy cảnh tượng hoang tàn khắp nơi ở Chúng Thần Điện, cung chủ Huyền Thiên Cung cũng cảm thấy sợ hãi.
Nếu Huyền Thiên Cung tự mình tấn công Diệp Lăng thì chúng có thể chống lại được không?.
Sau đó, hai ngươi bắt đầu thảo luận phương pháp tiêu diệt Diệp Lăng. Nhưng mà đúng lúc này, ác trảo của Chúng Thần Điện đã nhăm nhe nhằm vào bọn họ, một trận đại chiến trực tiếp bộc phát.
Kết quả, cung chủ của Huyền Thiên Cung bị tam đại thần linh tàn phế liên thủ giết chết, còn tiên nhân tàn phế trốn ở trên không trung cũng bị trọng thương mà chạy trốn. Vốn sinh khí đã chẳng bao nhiêu, nay lại còn dầu hết đèn tắt.
Có điều, trước khi gần tử vong, hắn đã thành công xử lý một thần linh tàn phế của Chúng Thần Điện. Đây cũng có thể coi như là đổi một cái giá đau đớn lấy một cái giá đau đớn hơn.
Về phần Diệp Lăng, bọn chúng muốn lợi dụng chuyện thế tục để Diệp Lăng không quay lại nữa. Bởi vì dù hắn đã bị phế thì bên cạnh hắn vẫn có một con hắc long vô cùng đáng sợ.
Cho nên, mới đặt ra một loạt những cạm bẫy chờ Diệp Lăng chui vào. Nghe đến đó, Diệp Lăng vô cùng sửng sốt.
Một con quái vật như Huyền Thiên Cung cứ như vậy mà mất đi thủ linh, hơn nữa tiên nhân tàn phế lại càng trở nên tàn phế. Như vậy, nếu Chúng Thần Điện dẫn quân tới thì còn có ai là đối thủ của bọn chúng nữa?
“Trong vòng ba ngày, đại quân của Chúng Thần Điện ta sẽ tấn công vào phương Đông. Sau khi tiêu diệt Huyền Thiên Cung, bọn ta sẽ tấn công Võ giới, sau đó sẽ thống lĩnh toàn bộ thế giới. Tất cả đã nằm trong dự liệu của bọn ta!”
Cường giả Thần Anh hậu kỳ lạnh lùng hét, thần sắc dữ tợn. Giống như muốn nói, chỉ sau một khắc nữa, toàn bộ thiên hạ sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn.
Lời nói đó mặc dù cuồng vọng, thế nhưng Diệp Lăng cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của nó. Dù rất vô lý nhưng vẫn có khả năng trở thành sự thật.
Bởi vì ở phương Đông cũng không còn ai ngăn cản được bọn chúng, dù là tiểu Hắc hay là Thiên Đế. Đừng quên, Chúng Thần Điện bọn chúng vẫn còn hai vị thần linh tàn phế.
“Tuy nói như vậy, nhưng ta tin mục đích của các ngươi sẽ không thể đạt được.”
Diệp Lăng dứt lời, giơ một tay lên. Bỗng nhiên, có một con hắc long khổng lồ bay ra giữa không trung, gầm rú phá tan trời xanh.
“Cái gì? Sao ngươi dám mang nó ra ngoài?! Chẳng lẽ ngươi không sợ hậu phương của Hoa Hạ sẽ bị tấn công sao?”
Sau khi thấy tiểu Hắc xuất hiện, năm cường giả đều vô cùng kinh ngạc.