Theo những gì Chúng Thần Điện biết về Diệp Lăng thì hắn là một người rất coi trọng gia đình của mình. Hắn đã bị phế đi, cho nên bọn chúng nghĩ khi hắn rời đi, tối đa nhất cũng chỉ mang theo bên mình một cường giả Độ Kiếp kỳ.
Còn con hắc long kia thì sẽ ở lại bảo vệ gia đình của hắn. Nhưng bọn chúng không ngờ tới việc tiểu Hắc lại đi theo Diệp Lăng.
Quan trọng hơn là bọn chúng quên mất sự tồn tại của Thiên Đế, đó là một người còn đáng sợ và mạnh mẽ hơn cả tiểu Hắc. Là một Đông Hoàng Thái Nhất chuyển thế, chẳng lẽ không trấn thủ được một phương?
“Không! Không thể nào! Chẳng lẽ ngươi không sợ Đông Hải xảy ra chuyện sao, hay là ngươi đã bỏ mặc người nhà của ngươi rồi?”
Một tên cường giả trong đó hét lên. Diệp Lăng lạnh lùng lắc đầu: “Ta coi trọng sự an toàn của người nhà ta hơn bất cứ kẻ nào. Nhưng đây là việc của ta, không khiến các ngươi phải bận tâm.”
Nói xong, tiểu Hắc ầm ầm xông lên, trong thân thể to lớn tản ra luồng sát khí đáng sợ, điên cuồng lao về phía năm người.
Uỳnh.
Chiếc đuôi rồng dũng mãnh đập về phía năm người. Năm người kia vô cùng hoảng sợ, giơ tay lên, cắn răng, lực lượng toàn thân hoàn toàn bộc phát.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn rung động toàn bộ thiên địa. Dù cách cả ngàn cây số, người ta cũng có thể nghe thấy được âm thanh này.
Chỉ một cái đuôi rồng, trực tiếp tiêu diệt cả tam đại cường giả Thần Anh, khiến bọn chúng hoàn toàn biến mất khỏi thế giới, ngay cả hài cốt cũng không còn.
Giờ chỉ còn lại hai người, toàn thân be bét máu, gào thét vang trời, hoảng sợ nhìn hơn nửa cơ thể đã nát bét.
Một bán tiên như tiểu Hắc kinh khủng đến mức độ nào, sau khi đánh nhau cùng nó mọi người mới nhận ra rằng nó không thể bị đánh bại. Cường giả Thần Anh thậm chí còn chẳng chống lại được một chiêu.
Hai cường giả may mắn sống sót lập tức nhìn tiểu Hắc bằng đôi mắt hoảng sợ, bởi vì nó lại tiếp tục di chuyển. Long trảo của tiểu Hắc cứng rắn như cột trời, phá không mà giết.
Không gian như không tồn tại, xung quanh long trảo là luồng khí đen lượn lờ, đó là một luồng sát khí vô cùng dữ tợn.
Vèo.
Cường giả Thần Anh hậu kỳ duy nhất giật nảy mình, toàn thân bừng lên luồng khí tức kinh khủng, nhanh như chớp leo lên tới đỉnh.
Ngay sau đó, một cường giả khác cũng cắn răng, trong mắt xuất hiện vẻ điên cuồng, hơi thở tựa như cầu vồng.
Diệp Lăng đứng cách đó không xa lập tức ngẩn người, kinh hãi. Khốn khiếp! Hai tên khốn khiếp này sắp nổ tung rồi. Nếu hai đại cường giả Thần Anh nổ tung thì vùng đất này sẽ bị san bằng mất.
“Tiểu Hắc! Mau bảo vệ người ở trong!”
Diệp Lăng điên cuồng hét lên. Tiểu Hắc tức giận vô cùng, trong lúc nó sát phạt lại dám nổ tung. Nếu như khiến tính mạng của Diệp Lăng rơi vào nguy hiểm thì nó nên làm gì đây?
Bùng.
Thân thể nó điên cuồng đập xuống, thế nhưng lại chậm mất một nhịp. Hai nguồn ánh sáng nóng rực, ầm ầm sáng lên, Diệp Lăng chỉ cảm thấy mình bị một luồng sóng xung kích đánh choáng, trước mắt tối đen như mực.
Trong trang viên của gia tộc Rothschild, bùng lên hai đám mây hình nấm, kèm theo đó là mùi huyết tinh.
Một ngày sau, ở Đông Hải, Hoa Hạ, trong trang viên Diệp Lăng, nét mặt của Vương Thục Phân và Diệp Thiên tràn đầy lo lắng, hai mắt đỏ hoe.
Nhìn tình trạng của con trai, lòng bọn họ đau như cắt. Bọn họ chưa từng thấy con trai mình bị như vậy, giống như là đã chết, gọi thế nào cũng không nghe.
Bốn đứa nhóc không biết chuyện gì xảy ra, bò đến bên cạnh người ông lão hi hi ha ha. Nước mắt của hai người già lập tức rơi xuống.
Trong phòng, vì phòng ngừa hai người già sẽ nghe thấy chuyện gì không hay, cho nên Lưu Xảo Nhi và những người phụ nữ có thai khác dẫn hai người đi ra khỏi phòng.
Mạc Tinh, Thần Phong, Diệp Vô Đạo, Lý Thiên Hạo, Diệp Phi, Ngạo Hồng Trần, Alice, Ruth và Thiên Đế đứng bên giường, nhìn Diệp Lăng với vẻ mặt tái nhợt.
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”
Diệp Vô Đạo gầm lên, đấm mạnh vào tường, ngồi thụp xuống, tròng mắt đỏ bừng.
Bên giường Diệp Lăng, tiểu Hắc đã hóa thành một con rắn nằm bên cạnh, ánh mắt tự trách vì nó đã không thể bảo vệ được Diệp Lăng.
Nói cách khác là do tiểu Hắc chủ quan, dứt khoát che chở cho những người ở trong nhà. Nếu không, thật không biết phải giải thích thế nào.
Két.
Cánh cửa mở ra, Trầm Nguyệt Tâm nghiêm nghị bước vào: “Nói cho tôi biết, chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Chị dâu, trong bụng của chị vẫn còn đứa nhỏ. Chị yên tâm, Diệp Lăng không có chuyện gì đâu.”
Lý Thiên Hạo vội nói. Thật ra ý tứ rất đơn giản, đó là sợ Trầm Nguyệt Tâm kích động ảnh hưởng đến thai nhi, thế nhưng Trầm Nguyệt Tâm lại lắc đầu: “Các cậu cũng biết tính tôi rồi.”
“Tôi đã trải qua quá nhiều chuyện. Các cậu yên tâm, tôi sẽ không sao đâu, tôi chỉ muốn hỏi đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Diệp Lăng vốn dĩ rất mạnh, chỉ là hai đại Thần Anh nổ tung mà thôi, sao lại khiến anh ấy trở nên như vậy?”
Trầm Nguyệt Tâm biết rõ người đàn ông của mình mạnh đến nhường nào, anh ấy chính là một bán tiên, sao lại có bộ dáng y như một người bình thường thế này?
Thiên Đế hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói hết chuyện Diệp Lăng trúng Diệt Tiên Chỉ. Sau khi nghe được kết quả, Trầm Nguyệt Tâm lảo đảo bước chân, suýt chút nữa ngã xuống đất, nhưng may mà Alice và Ruth đỡ kịp.
“Không! Không thể nào! Diệp Lăng không thể nào bị phế được. Tôi không tin, tôi không tin!”
Trầm Nguyệt Tâm lẩm bẩm trong mồm, cuối cùng hét lên như điên, nước mắt chảy xuống như mưa. Lý Thiên Hạo vội kéo cô: “Chị dâu, chị đừng kích động. Không phải chị đã nói là chị sẽ chịu đựng được sao?”
“Chịu đựng được? Chồng của tôi bị phế, thậm chí còn có thể không tỉnh lại nữa. Cậu nói tôi có thể chịu đựng được sao?”
“Tiểu Hắc! Tại sao? Tại sao cậu không bảo vệ Diệp Lăng? Không phải cậu là rồng sao? Không phải cậu vô địch thiên hạ sao?”
“Còn hai người các cô nữa, Diệp Lăng không phải vì cứu hai cô mới thành ra như vậy sao? Các cô có biết không?”
Trầm Nguyệt Tâm gào khóc, thân thể mềm nhũn, ngồi liệt xuống đất: “Không! Không! Không!”
Tiểu Hắc, Alice và Ruth đều cúi đầu, đặc biệt là tiểu Hắc, cực kì phẫn nộ: “Là ta vô dụng, ta là phế vật, đến cả Diệp Lăng cũng không bảo vệ được!”
Bọn người Mạc Tinh vội vàng kéo Trầm Nguyệt Tâm, thế nhưng Trầm Nguyệt Tâm đã rơi vào trạng thái điên cuồng, trực tiếp hất mọi người ra, bò đến bên cạnh Diệp Lăng, tay nắm chặt lấy bàn tay Diệp Lăng.
“Diệp Lăng! Anh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi. Mau nhìn em này!”
“Không phải anh đã nói sẽ trở thành thần hộ mệnh cho em cả đời sao?”
“Anh tỉnh lại đi, em còn muốn anh kể cho em nghe những câu chuyện ngày xưa. Em không muốn anh ngủ như vậy đâu. Anh mau tỉnh lại đi!”
Trầm Nguyệt Tâm giống như lên cơn điên. Đột nhiên, sắc mặt Trầm Nguyệt Tâm biến đổi, tái nhợt vô cùng, lập tức ôm bụng kêu rên đau đớn.
“Không được! Mau đưa đến bệnh viện!”
Mọi người hoảng hốt. Nếu Trầm Nguyệt Tâm xảy ra chuyện gì, tất cả sẽ kết thúc!