Trong gian phòng, mọi người đều hốt hoảng. Còn bên ngoài gian phòng, tất cả người phụ nữ mang thai đều đang chạy tới, bao gồm cả Vương Thục Phân.
Vừa vào phòng nhìn thấy Trầm Nguyệt Tâm, tất cả mọi người đều sợ hãi. Vương Thục Phân đã có kinh nghiệm, vội hét lên: “Mau! Có vẻ sắp sinh rồi đó! Mau đưa đến bệnh viện đi!”
“Mạc Tinh, cháu mau gọi điện thoại cho cái người kia, dặn dò bác sĩ chuẩn bị cho tốt!”
Hai mắt Vương Thục Phân rưng rưng, Mạc Tinh vội gật đầu. Tất cả mọi người nhanh chóng di chuyển, chỉ để một mình Teressa ở lại coi chừng Diệp Lăng.
Sau khi tất cả mọi người rời khỏi, Teressa một mình ngồi trong phòng nhìn Diệp Lăng như sắp chết, nước mắt lộp bộp rơi xuống.
“Diệp Lăng, là lỗi của em. Nếu như không vì chuyện của em, anh cũng không chạy tới nước Mỹ và cũng sẽ không bị thương nặng như vậy!”
“Diệp Lăng, em xin anh, anh mau tỉnh lại đi. Anh xem, trong căn nhà này chỉ còn lại hai người chúng ta thôi.”
“Anh đừng dọa em nữa. Em sợ lắm. Bọn họ đã đi hết rồi, anh mau tỉnh lại đi!”
Tròng mắt Teressa đỏ bừng, đường đường là một nữ hoàng của Đế quốc thứ sáu, bây giờ lại như một đứa trẻ mất đi món đồ mà mình yêu thích, khóc vô cùng thương tâm.
Nếu như Diệp Lăng thật sự chết, cô cũng không dám tưởng tưởng những người phụ nữ kia sẽ ra sao, có thể sẽ mất hết lí trí mà trở nên điên cuồng.
Hay có lẽ cả bản thân cô cũng vậy. Đây cũng là người đàn ông của cô, lại còn sắp rời xa cô.
Đúng lúc này, bàn tay của Diệp Lăng được Teressa nắm lấy đột nhiên cử động, Teressa giật nảy mình, vội vàng xoay người.
Diệp Lăng nằm ở trên giường, đã mở mắt nhưng sắc mặt tái nhợt, không có chút sức lực nào.
“Teressa, đỡ anh. Anh phải đến bệnh viện nhìn con mình được sinh ra. Anh muốn nhìn thấy Nguyệt Tâm bình an vô sự!”
Diệp Lăng chậm rãi nói. Tất cả mọi chuyện vừa xảy ra hắn đều nghe thấy hết, thậm chí hắn cũng biết rõ hiện tại hắn không còn sống được bao lâu.
Tất cả sinh khí trong cơ thể đã sắp cạn kiệt, chín đại thần anh tan nát, kinh mạch vỡ vụn, lục phủ ngũ tạng cũng bị phá hủy.
Hắn có thể sống đến hiện tại chính là một kỳ tích. Hắn có thể tỉnh lại cũng là bởi vì con và vợ hắn đã cho hắn sức mạnh.
Thế nhưng sau khi nguồn sức mạnh đó mất đi, hắn cũng sẽ chết không thể nghi ngờ.
“Không! Diệp Lăng, tình trạng của anh bây giờ không thể di chuyển. Em sẽ nói chuyện với anh để anh không ngủ thiếp đi. Chúng ta nói chuyện phiếm được không? Cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu!”
Teressa vội vàng lau nước mắt, Diệp Lăng lắc đầu, vô lực cười: “Nghe lời anh đi bảo bối, mau đưa anh ra ngoài. Nếu không, anh sẽ chết không nhắm mắt.”
Teressa lập tức ngẩn ra, nước mắt rơi xuống như mưa. Lập tức, Teressa gạt đi nước mắt, đứng lên: “Anh yêu, em sẽ đi cùng anh!”
Nửa tiếng sau, trong bệnh viện của Vương Siêu, trước phòng giải phẫu, một đám người đang chờ đợi trong lo lắng.
Diệp Thiên nắm chặt tay, đứng ở một bên, vô cùng tức giận: “Tại sao? Tại sao lại bắt con tôi phải chịu những chuyện này? Ông trời ơi, tôi nguyện ý thay bọn chúng chịu khổ!”
Diệp Thiên điên cuồng gào thét. Mạc Tinh đi tới, đưa cho ông một điếu thuốc, Diệp Thiên lắc đầu.
“Chú, chú cứ yên tâm, Diệp Lăng nhất định sẽ không sao đâu. Nguyệt Tâm và con của họ cũng sẽ không có chuyện gì. Nơi này tập hợp những bác sĩ giỏi nhất thế giới, nhất định sẽ giúp hai mẹ con họ bình an!”
Mạc Tinh an ủi nói. Diệp Thiên lau nước mắt, lắc đầu: “Tiểu Tinh, sau khi Diệp Lăng chết, hãy nói cho chú biết là ai đã hãm hại nó. Chú sẽ báo thù cho nó!”
Mạc Tinh há miệng, nhưng lại không biết nói thế nào. Chẳng lẽ lại nói với Diệp Thiên rằng dựa vào bọn họ thì cả đời cũng không báo được thù này sao?
Đúng lúc này, ánh mắt Mạc Tinh chợt đảo qua, vô cùng vui sướng: “Diệp Lăng tỉnh rồi! Mau nhìn kìa, Diệp Lăng tỉnh rồi!”
Nghe Mạc Tinh nói, mọi người vội vàng xoay người, trông thấy Teressa đang đẩy xe lăn, Diệp Lăng uể oải ngồi trên xe, chậm rãi đi tới.
Tất cả mọi người đều chạy tới bên cạnh Diệp Lăng, đặc biệt là Vương Thục Phân, vội vàng cầm lấy bàn tay Diệp Lăng, khóc không thành tiếng.
“Yên tâm đi mẹ, đừng khóc, con không sao đâu.”
Diệp Lăng rất suy yếu, suy yếu đến cực điểm. Thiên Đế đứng bên cạnh giật nảy mình, đôi mắt hiện lên vẻ thống khổ.
Với cảnh giới của hắn, có thể thấy được đây chính là hơi thở cuối cùng của Diệp Lăng, trái tim hắn đau đớn, hốc mắt ngập tràn nước mắt.
Mọi người vây quanh Diệp Lăng, Diệp Lăng lắc đầu, vẫy tay với Thiên Đế. Thiên Đế vội đi tới bên cạnh Diệp Lăng.
“Thiên Đế, hãy chăm sóc cho người nhà của ta!”
Nói rất nhỏ, Thiên Đế gắt gao gật đầu: “Diệp Lăng! Ngươi yên tâm. Ta thề với tính mạng của mình, nếu ai dám tổn thương đến người nhà của ngươi, ta sẽ liều mạng với hắn!”
Thiên Đế đã hiểu, thế nhưng những người khác lại hoàn toàn sửng sốt. Nghe Diệp Lăng nói vậy, tất cả mọi người đều kinh hãi, bao gồm cả Diệp Thiên và Vương Thục Phân.
Bọn họ không ngốc, có thể hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Diệp Lăng.
“Con trai! Con trai! Không, con đừng dọa mẹ! Con sẽ không sao mà, đúng không?”
Vương Thục Phân kêu lên, Diệp Lăng lắc đầu: “Mẹ, mẹ đừng đau lòng. Mẹ hãy cùng cha giúp con coi chừng mấy người vợ của con, đừng để các cô ấy trốn đi.”
“Không! Con trai, con sẽ không chết. Con đang nói đùa với mẹ đúng không?”
Vương Thục Phân hét lên như điên, tựa hồ đã mất hết lí trí. Diệp Lăng nắm chặt lấy bàn tay của Vương Thục Phân: “Mẹ, mẹ bình tĩnh đi. Mẹ vẫn còn cháu trai, cháu gái. Mẹ hãy đồng ý với con, phải nuôi nấng bọn nó trưởng thành!”
Dứt lời, Diệp Lăng hít sâu một hơi, nhìn mọi người rơi nước mắt, mỉm cười.
“Nếu có kiếp sau, bọn em có làm vợ anh không, các người có còn làm anh em của ta không?”
Tất cả mọi người gật đầu. Diệp Vô Đạo cực kỳ tức giận: “Không! Ngươi là tên lừa đảo, tên khốn nạn! Nếu như ngươi chết, ta sẽ không tha thứ cho ngươi!”
“Chúng ta đã nói sẽ cùng nhau tiến vào Tiên giới, ngươi còn nói muốn đưa bọn ta thành tiên. Nếu ngươi chết rồi, ta không tha cho ngươi đâu!”
Nói xong, Diệp Vô Đạo nắm chặt tay. Diệp Lăng chỉ lắc đầu mỉm cười.
“Chăm sóc tốt cho người nhà của ta, có thể chứ?”
Diệp Lăng khẽ nói. Hắn cảm thấy sinh khí trong cơ thể hắn đang điên cuồng bay đi.
Tất cả mọi người gật đầu lia lịa. Đúng lúc này, cánh cửa giải phẫu mở ra, bác sĩ ôm đứa nhỏ đi ra.