Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 770 - Chương 770: Vương Giả Trở Về!

Chương 770: Vương giả trở về!

Lúc bác sĩ ôm đứa nhỏ ra, nó vẫn còn đang nỉ non khóc. Biết Diệp Lăng là cha đứa biết, bác sĩ vội vàng đưa nó đến bên cạnh Diệp Lăng.

“Mẹ con bình an!”

Bác sĩ đưa đứa nhỏ cho Diệp Lăng, Diệp Lăng vốn không còn chút sức lực nào, vậy mà vẫn có thể ôm được đứa nhỏ vào bụng.

Thật là thần kỳ. Đứa nhỏ vốn đang khóc, đột nhiên ngừng lại, ngẩng mặt lên nhìn Diệp Lăng, đôi mắt mở to tròn.

“Con trai, hãy sống tốt. Nhớ kĩ, con là con trai của Diệp Lăng, phải làm một người đàn ông chân chính!”

“Điều cuối cùng cha có thể làm, chỉ là đặt cho con một cái tên. Con sẽ tên là Diệp Viêm!”

Diệp Lăng mỉm cười. Đúng lúc này, trên hành lang cách đó không xa, một đám người đang vây quanh một cái cáng đắp vải trắng khóc lóc, có người vừa mới chết.

“Tôi chết rồi, mọi người đừng có khóc. Tôi không muốn tôi đến thế giới này bằng tiếng khóc, rồi lại mang theo tiếng khóc mà rời đi.”’

Mạc Tinh và những người khác nhìn đám người vừa nãy đi đến cuối hành lang thì cực kì tức giận. Hiện tại bọn họ gần như đã mất hết lí trí.

“Khốn khiếp! Khốn khiếp! Tại sao lại vào lúc này? Tại sao?”

“Diệp Lăng, ngươi tỉnh táo lại đi. Người ta chết cũng không liên quan gì tới ngươi, ngươi tỉnh lại cho ta! Đừng có ngủ!”

Diệp Lăng mỉm cười, nụ cười kia khiến cho tất cả mọi người đều đau thấu tâm can. Thế nhưng đúng lúc này, đứa nhỏ nằm trong tay Diệp Lăng lại òa khóc.

Tiếng khóc oa oa vang vọng khắp bệnh viện, Diệp Lăng mê man không nói thành lời, đôi mắt nhắm lại, chỉ còn lại một chút ý thức.

Thế nhưng hắn cũng hiểu rõ, tiếng khóc của đứa trẻ đã mang lại cho hắn một chút cảm giác.

Khóc không phải luôn đại diện cho tử vong, mà còn là một tiếng kèn vang lên cho một sự ra đời mới. Ai sinh ra cũng cất tiếng khóc, có lẽ đang tự đau buồn cho những đau khổ sẽ trải qua trong tương lai.

Thế giới này luôn là hiện thực tàn khốc đến nỗi mỗi khi người ta cất bước đều cảm thấy không biết phải làm sao, đồng thời hoài niệm tiếng khóc khi mới chào đời của mình.

Đó là một dấu hiệu về con đường tương lai của một người, thế nhưng lại chính là lúc mà một sinh mệnh xuất hiện.

Còn đến lúc chết, chúng ta cũng khóc. Có thể không phải là chính mình, mà là linh hồn biến mất cùng tiếng khóc của vô số người.

“Một sinh mệnh được sinh ra hay tan biến thì đều khóc.”

“Còn sống, hay một tai nạn không nhất định sẽ chết, hoặc là giành lấy một cuộc sống mới.”

Chỉ còn một chút ý thức, Diệp Lăng đột nhiên lại nghĩ tới điểm này. Ý thức của hắn như một điểm sáng, còn xung quanh thì là một màu đen mênh mông.

Chỉ có khi điểm sáng kia chuyển động, Diệp Lăng mới biết rằng mình còn sống.

“Diệp Lăng! Mau tỉnh lại. Mau nhìn con của ngươi đi. Ngươi nhìn Diệp Viêm đi!”

“Diệp Lăng, đừng ngủ. Ngươi mau tỉnh, mau mở to mắt ra đi!”

“Ngươi là cường giả vô địch, là vương giả huyết tẩy Chúng Thần Điện. Sao ngươi lại có thể chết được? Ngươi mau mở mắt ra xem!”

Trong hành lang, Vương Thục Phân và những người khác đều không kiềm chế được, gào thét như điên. Ngươi duy nhất còn giữ vững lí trí chỉ có một mình Thiên Đế.

Hắn có thể cảm nhận được, sinh mệnh sắp tiêu tán của Diệp Lăng trong thời khắc cuối cùng đã và đang được cố định.

“Mọi người đừng hét nữa. Diệp Lăng không sao đâu, có lẽ sẽ có kỳ tích xảy ra!”

Lời nói của Thiên Đế như cọng rơm cuối cùng cứu vớt mọi người, tất cả mọi người mở to mắt nhìn về phía Thiên Đế. Thiên Đế khẽ gật đầu, rất kiên định với suy nghĩ của mình.

“Có sinh thì phải có tử.”

“Người sinh ra là vì sinh mệnh đến.”

“Mà khi người kia chết đi là đã đến cuối con đường của sinh mệnh. Nếu muốn thành tiên thì phải nhảy xuống tuế nguyệt trường hà, không vào lục đạo, không vào luân hồi.”

“Hi vọng và tuyệt vọng luôn song hành với nhau, không hoàn toàn là chuyện xấu mà có thể là một hi vọng khác đến.”

“Diệt Tiên Chỉ có thể diệt thân thể của ta, diệt kinh mạch của ta nhưng không diệt nổi ý thức của ta!”

“Ta có thể chịu qua mấy lần Diệt Tiên Chỉ, ý thức của ta, tâm cảnh trong thời gian xám xịt nhất đều sẽ biến đổi tốt hơn so với trước kia.”

“Đó là bởi vì Diệt Tiên Chỉ chính là một hi vọng khiến cho người ta tuyệt vọng.”

“Đã không có hi vọng thì chỉ còn lại tuyệt vọng và cũng chỉ còn lại cái chết.”

“Thế nhưng, nếu không tiêu diệt được hi vọng của ta, không diệt được ý thức của ta, không diệt được linh hồn của ta, ta vẫn sẽ còn sống. Diệt tiên chỉ cũng chỉ là một viên đá để mài dũa ta mà thôi!”

Trong chốc lát, Diệp Lăng nhận được cảm ngộ, điểm sáng chỉ to bằng hạt gạo bỗng nhiên ầm vang, tách ra thành một mảnh trắng xóa.

Ánh sáng rực rỡ vạn trượng, chiếu rọi toàn bộ không gian. Sinh khí vốn đang thoát ra từ người Diệp Lăng, đột nhiên lóe ra kim quang. Kim quang kia chính là thứ đại diện cho hi vọng!

“Cái tên này, thật sự sắp sáng lập ra một kì tích!”

Thiên Đế hưng phấn vô cùng. Mọi người xung quanh trông thấy cơ thể Diệp Lăng lóe ra kim quang cũng vô cùng kích động. Bọn họ cũng biết, có lẽ sắp có gì đấy thay đổi.

Diệp Viêm vừa mới sinh ra ở trong ngực Vương Thục Phân, tròng mắt xoay chuyển, không hề giống với một đứa trẻ mới ra đời.

Ở một bên khác, cha của nó đang chậm rãi phá kén sống lại.

Từng luồng sức mạnh xuất hiện trong cơ thể Diệp Lăng, một cỗ sinh khí như nước suối đổ vào cái cây khô cạn trong hắn.

Kinh mạch vỡ vụn cũng dần dần ngưng tụ, thậm chí còn to lớn, cứng cỏi hơn trước!

Sức mạnh khác hoàn toàn so với trước kia bất chợt nhập vào trong cơ thể Diệp Lăng. Đó là một luồng khí tức đáng sợ, vượt ra cả trần thế.

Chín đại thần anh tan nát bị xẹp đi chậm rãi mở mắt, vốn già nua yếu ớt nay lại tỏa sáng rực rỡ.

Bỗng nhiên, Diệp Lăng cử động, mở mắt. Trong đôi mắt không có sinh khí bỗng chốc phát ra thần mang sáng chói.

Phong mang vô tận, thần uy hạo đãng!

Giờ khắc này, Diệp Lăng, một kẻ coi trời bằng vung, tung hoành thiên hạ đã trở về!

Bùng.

Luồng khí tức huyền diệu, tăm tối bỗng dưng bộc phát ra từ thể nội của Diệp Lăng. Tất cả mọi người đều cảm nhận được luồng khí tức khủng kiếp nhưng không hề hung hăng hay cuồng bạo.

Đây là một thứ khí tức tự nhiên sinh ra và thuộc về tự nhiên, khiến người ta cảm thấy vô cùng thần kỳ và huyền diệu, nhưng lại không nhịn được mà muốn quỳ xuống, phủ phục trước nó.

Giờ khắc này, Diệp Lăng đã sống lại, vị vương giả đã trở về!

Bình Luận (0)
Comment