Giữa không trung, xuất hiện một bóng người gầy gò, giống như một vị thần độc tôn thu hút ánh mắt của biết bao nhiêu người.
“Cái gì? Không thể nào! Sao ngươi có thể khôi phục lại tu vi, hơn nữa tu vi này của ngươi…”
Gol D. Roger sửng sốt nhìn cái tên đang lơ lửng giữa không trung. Không phải đó chính là cái tên tiểu tử phương Đông bị mình thi triển Diệt Tiên Chỉ lên người sao? Sao hắn có thể khôi phục lại tu vi được?
Không thể nào! Điều này hoàn toàn nằm ngoài khả năng hiểu biết của hắn. Theo hắn biết thì người chúng Diệt Tiên Chỉ hoàn toàn không có khả năng sống sót.
“Diệp Lăng! Sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Không thể nào! Rốt cuộc ngươi là ai?”
Điện chủ Chúng Thần Điện điên cuồng hét lên, ánh mắt khó tin. Không thể nào có chuyện một người bị thần linh tàn phế trừng phạt mà còn có thể sống sót!
Diệp Lăng đứng giữa không trung, nhìn khắp không trung mỉm cười, lắc đầu: “Lão già kia, ngươi nghĩ ngươi nhận lầm người sao?”
Điện chủ Chúng Thần Điện bước chân lảo đảo, lùi lại mấy bước. Không nhầm đi đâu được! Đó rõ ràng là tên nhóc đáng sợ đã huyết tẩy hơn nửa Chúng Thần Sơn, còn là tên suýt chút nữa lấy đi tính mạng của hắn.
“Diệp Lăng! Mau giết bọn chúng! Bọn chúng đã giết lão tổ và cung chủ!”
Nguyên Vô Pháp khẽ hét lên. Hắn cũng có thể nhìn ra, hiện tại Diệp Lăng đã đột phá tu vi, rất có thể đã trở thành vị thần tiên đầu tiên tồn tại ở Địa Cầu sau mấy ngàn năm qua.
“Không! Diệp Lăng, ngươi không thể giúp bọn chúng. Huyền Thiên Cung và ngươi cũng có thâm thù đại hận, ngươi quên mất bọn chúng đối xử với ngươi như thế nào rồi sao?”
“Ngươi yên tâm! Ta xin thề với Chủ Thần. Ân oán giữa Chúng Thần Điện ta và ngươi coi như kết thúc, chuyện đó xem như chưa từng xảy ra!”
Nghe điện chủ Chúng Thần Điện nói vậy, sắc mặt Nguyên Vô Pháp lập tức tái nhợt. Đúng vậy, Huyền Thiên Cung và Diệp Lăng quả thật có thâm cừu đại hận, thế nhưng tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ không phải đến giúp đỡ sao?
“Diệp Lăng! Mau giết bọn chúng đi! Huyền Thiên Cung ta cũng cam đoan sẽ xóa hết mọi ân oán trước kia với ngươi!”
Nguyên Vô Pháp vội vàng hét lên. Diệp Lăng chỉ khinh thường cười một tiếng: “Ngươi có tư cách gì mà ra lệnh cho ta?”
“Lão tổ và cung chủ của Huyền Thiên Cung chết đi đâu liên quan gì tới ta. Cái chết của bọn chúng cũng không phải do ta.”
“Cái dáng vẻ kiêu ngạo đó của ngươi làm ta cảm thấy rất chướng mắt. Đừng nghĩ ta dễ dàng tha thứ cho ngươi thì ngươi có thể vô liêm sỉ mà nói chuyện với ta như vậy.”
Sắc mặt Nguyên Vô Pháp lập tức thay đổi. Nghĩa là sao? Chẳng lẽ hắn đến đây chỉ để xem kịch thôi sao?
Điện chủ Chúng Thần Điện điên cuồng cười to: “Ha ha! Ngươi cứ yên tâm đi Diệp Lăng, Chúng Thần Điện ta với ngươi không còn chút ân oán nào nữa. Huyền Thiên Cung kia, để ta xem lần này còn có ai có thể cứu được các ngươi!”
Nguyên Vô Pháp ngẩn ra, toàn bộ người của Huyền Thiên Cung và Tam Thập Lục Động Thiên đều ngẩn ra, bao gồm cả Lãnh Phong, bao gồm cả tam đại bá chủ đáng sợ kia.
Nhưng mà Diệp Lăng lại tiến lên một bước: “Lão già, một chỉ mà ngươi ban tặng cho ta, ta sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng!”
“Từ trước đến nay, ta là người có thù tất báo. Ta thừa nhận ta là tiểu nhân, không phải là quân tử, không phải kẻ quên đi mối hận trong một sớm một chiều!”
Diệp Lăng di chuyển, trong tay lặng lẽ xuất hiện một thanh trường kiếm. Nguyên Thủy Kiếm Thai lóe lên sát khí kinh khủng, lan tỏa ra xung quanh.
Sắc mặt Gol D. Roger đột nhiên thay đổi, thời điểm mà Diệp Lăng tung ra chiêu này, hắn lại cảm thấy bản thân như bị tách ra khỏi thế giới.
Nói cách khác, thế giới này như đã thay đổi từ mẹ ruột thành mẹ kế của hắn, hoàn toàn không giống như trước nữa.
“Không! Không thể nào! Cho dù ngươi thành thần thì cũng chưa vượt qua được thần kiếp, bởi vì ta không cảm nhận được có thần kiếp giáng lâm. Còn ta là thần linh đỉnh phong, cho dù hiện tại đã già nua nhưng ngươi vẫn không thể chống lại ta được đâu!”
Gol D. Roger điên cuồng hét lên, chân đạp mạnh về phía trước, cây thương trong tay chỉ lên bầu trời, một luồng sấm sét rạch ngang bầu trời tấn công về phía Diệp Lăng.
Ầm ầm.
Không ngờ Diệp Lăng chỉ dùng một tay đã có thể đánh tan luồng sấm sét kia, không để lại một chút dù chỉ là một mảnh vụn.
“Cái gì! Không thể nào!”
Gol D. Roger vô cùng kinh hãi, xoay người trốn đi, thế nhưng lại chậm mất một bước, kiếm của Diệp Lăng đã ở ngay sát bên hắn.
Một luồng kiếm quang lóe lên bên cạnh Gol D. Roger, cơ thể đang định trốn chạy lập tức dừng lại.
Tên cường giả đáng sợ trước khi Diệp Lăng xuất hiện đã tự xưng là vô địch thiên hạ nay lại cúi đầu, kinh ngạc nhìn vết rạch đáng sợ trên bụng mình.
Máu tươi màu vàng óng ánh chảy ra từ bụng của Gol D. Roger. Một luồng hơi thở chết chóc lập tức ngập tràn trong thân thể của Gol D. Roger.
“Nợ máu phải trả bằng máu!”
Diệp Lăng di chuyển, thi triển ra Cuồng Vũ Kiếm Pháp. Kiếm quang đáng sợ phóng lên tận trời giống như cuồng phong bạo vũ, bao phủ khắp đất trời.
Kiếm quang ngập tràn xung quanh, Gol D. Roger bị khóa lại ở trong đó, không ngừng kêu gào thảm thiết.
Phía dưới, cuộc chiến đã dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cảnh tượng đang diễn ra trên không trung. Một vị thần linh tán phế nhưng cũng tính là vô địch thiên hạ nay lại bị Diệp Lăng thao túng trong lòng bàn tay khiến cho người khác không khỏi run sợ.
Nguyên Vô Pháp sợ hãi nuốt nước miếng. Chẳng lẽ cái tên đáng sợ này đã thành tiên thật rồi sao?
“Một kẻ sinh khí rách nát, thần lực tiêu tán, cũng chỉ có thể ra vẻ ta đây ở cảnh giới Thần Anh.”
“Nhưng trong mắt ta chỉ là con kiến hôi mà thôi. Ta chỉ cần ba kiếm là có thể giết chết ngươi!”
Diệp Lăng lạnh lùng hét lên. Sau khi kiếm quang biến mất, thân thể Gol D. Roger ngừng lại, vết máu loang lổ khắp nơi, thậm chí còn lộ ra xương trắng lạnh toát khiến cho người ta nhìn mà nổi da gà.
Giữa không trung, Gol D. Roger đã gần như mất trí, thân thể run rẩy, yếu đuối, dường như chỉ cần một cơn gió cũng đủ để thổi bay hắn.
“Ta sẽ không bao giờ quên mối thù Diệt Tiên Chỉ ngày đó!”
Diệp Lăng chậm rãi bay đến bên cạnh Gol D. Roger, Nguyên Thủy Kiếm Thai trong tay bỗng nhiên lóe lên một luồng kiếm khí ngập trời, xé rách cả thiên địa.
“Muốn giết ta ư?”
“Haha! Muốn giết Gol D. Roger ta ư? Tới đây!”
“Ta sống hơn hai nghìn năm rồi, nào ai dám nói giết ta. Ta là thần linh cao cao tại thượng, chúng sinh chỉ là sâu kiến mà thôi, ngươi có tài đức gì mà đòi giết ta?”
Gol D. Roger như lên cơn điên, chửi mắng Diệp Lăng. Diệp Lăng chỉ lắc đầu: “Chỉ là một tên Địa Tiên mà dám nói lời ngông cuồng.”
“Đừng nói là ngươi. Dù cho Giehova đến đây, ta cũng chỉ cần ba kiếm!”
Vù.
Diệp Lăng nhấc thanh kiếm trong tay lên, kiếm quang trùng thiên điên cuồng tấn công về phía Gol D. Roger.
Thế nhưng ngay sau đó, kiếm quang đáng sợ trực tiếp tiêu tán trước mặt Gol D. Roger. Khi kiếm quang biến mất, vẻ mặt Gol D. Roger trở nên rất dữ tợn, ánh mắt cũng lóe lên sát khí hung tàn, đã mất hết nhân tính.
“Dựa vào dòng máu ta đã hiến tế cho thần linh, linh hồn ta đã giao cho địa ngục và linh hồn ta đã dâng hiến cho ác quỷ!”
“Tam hợp chi thuật, tam hợp chi sát!”
“Sát, sát, sát!”