Hàng ngàn dặm đê đập bị phá hủy trong chốc lát.
Khi sức mạnh đáng sợ của Diệp Lăng phá vỡ lớp phòng ngự của chữ “giết” thì đã khiến nó sụp đổ một cách rất khủng khiếp.
Ầm ầm.
Tưởng chừng như là sấm sét mùa xuân, chữ “giết” kia nổ tung, còn Diệp Lăng thì bị hất tung, cả người đập xuống đất.
“Grừ!”
Đột nhiên, một âm thanh bi thảm phát ra từ khuôn mặt lớn màu đen, vẻ mặt nó tràn đầy thống khổ giống như việc chữ “giết” kia bị phá hủy cũng ảnh hưởng đến nó.
Diệp Lăng bò lên, nhìn khuôn mặt màu đen khổng lồ dữ tợn đang vô cùng thống khổ, lau máu tươi ở khóe miệng, cười khẩy.
Ba giọt máu rơi ra kéo thần linh xuống địa ngục không phải nói suông mà là sức mạnh của nhân quả.
Có cường giả ở Tiên giới cho dù giết hóa thân, cũng có thể giết chết chân thân thông qua hóa thân, đó là một thứ sức mạnh vô cùng kinh khủng mà thần thông trong câu nói kia của Diệp Lăng cũng không kém là bao.
Ở Thiên Giới, một vị thần linh cấp bậc Kim Tiên điên cuồng gào thét, bên ngoài thân thể của hắn bùng lên ngọn lửa không thể dập tắt, điên cuồng thiêu đốt.
Gương mặt màu đen khổng lồ kia nổ tung. Ngay khi nó phát nổ, thân thể của Gol D. Roger chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.
Vẻ mặt mệt mỏi, thân thể đang lơ lửng giữa không trung bắt đầu xoay chuyển, sắp sửa rơi xuống.
Con quái vật mà hắn triệu hồi bị phá hủy đã gây ảnh hưởng rất lớn đến hắn, có thể khiến hắn bị thương đến chết. Đương nhiên, nếu hắn có giết được Diệp Lăng thì hắn cũng phải chết.
Toàn thân của hắn toàn là máu, sinh khí, linh hồn đều dâng hiến cho ác quỷ, vốn dĩ cũng không sống nổi.
Gol D. Roger rơi bịch xuống đất, tứ chi nhúc nhích, rõ ràng là muốn đứng dậy. Đáng tiếc, hắn làm cách nào cũng không thể động đậy được.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Lăng đi đến bên cạnh Gol D. Roger, cúi đầu nhìn khuôn mặt già nua của hắn xuất hiện những vết nứt bên gò má.
“Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Kết cục này là do các ngươi tự tìm đến, cho nên, có chết cũng đừng than trách ai.”
Diệp Lăng lắc đầu. Nguyên Thủy Kiếm Thai đâm một nhát, xuyên thấu qua lồng ngực của Gol D. Roger. Hai mắt hắn mở to, nhìn kẻ lạnh lùng đến từ phương Đông kia.
Trong mắt của hắn bỗng nhiên xuất hiện một dòng hồi ức, đó là một loại tưởng niệm, đồng thời cũng là hoài niệm.
Từ khi còn là thiếu niên, hắn đã vượt qua bao nhiêu thử thách để rồi được trở thành một trong tam đại thần linh của phương Tây. Con đường của hắn và những năm tháng mà hắn trải qua, có thể làm thành một cuốn sách lịch sử dài mênh mông.
Trong những năm tháng trở thành thần linh, sinh cơ và khí huyết của hắn ngày càng lụi bại. Cuối cùng hắn thành một vị thần linh tàn phế, mỗi khi sử dụng thần lực là tuổi thọ sẽ bị rút ngắn.
Vào mấy tháng trước, Diệp Lăng tấn công đến núi Chúng Thần, hắn đành phải ra tay trừng phạt, thi triển Diệt Tiên Chỉ với Diệp Lăng.
Nếu như nói hắn có lỗi thì lỗi lầm của hắn chính là chọn sai đường. Còn việc hắn bảo vệ Chúng Thần Điện, giết chết kẻ xâm phạm thì chẳng có gì là sai cả.
Trong thế giới của tu luyện giả, không có đúng hay sai, chỉ có thực lực. Thế giới này không công bằng y như thế tục, thậm chí còn đáng sợ và thực tế hơn thế tục rất nhiều.
“Ta có lỗi gì sao?”
Gol D. Roger há miệng, lời nói nhẹ tựa lông hồng, gần như không thể nghe được. Câu nói này không phải dành cho Diệp Lăng mà là dành cho chính bản thân hắn.
Diệp Lăng lắc đầu: “Ngươi không sai, là thế giới này sai.”
Dứt lời, Diệp Lăng xoay người đi. Gol D. Roger cảm nhận được một luồng ánh sáng rực rỡ đang bao phủ lấy toàn thân hắn, linh hồn của hắn cũng được ánh sáng đó bao bọc, rồi hoàn toàn tan nát.
Vị thần linh duy nhất của Chúng Thần Điện đã chết, điện chủ Chúng Thần Điện cảm thấy thế giới gần như sụp đổ.
Trận chiến này là kết quả sau một thời gian dài tính kế của bọn chúng, từ việc cung chủ Huyền Thiên Cung và vị tiên nhân tàn phế, hai thế lực mạnh nhất ở Huyền Thiên Cung bị bọn chúng tiêu diệt.
Vậy mà bây giờ, chỉ một người xuất hiện, Chúng Thần Điện trực tiếp bị đẩy đến sát vách núi.
“Tại sao? Tại sao? Tại sao ngươi lại muốn giúp Huyền Thiên Cung!”
Điện chủ Chúng Thần Điện liên tục hỏi tại sao. Diệp Lăng nhìn xung quanh, Nguyên Vô Pháp và những người khác chẳng dám nhìn thẳng vào mắt hắn, thậm chí còn rụt cổ lại.
“Bởi vì ta từng thề sẽ huyết tẩy Chúng Thần Sơn. Tại sao? Chính là vì tên thần linh tàn phế kia đã đánh lén ta.”
“Ngươi có biết một chỉ kia của hắn đã diệt hết tất cả hi vọng của ta hay không? Hiện tại ta có thể đứng ở chỗ này, chính là một kỳ tích.”
“Ngươi nói xem, ta có thể bỏ qua cho ta kẻ đã tàn phá cuộc sống của ta được hay không? Hay là ngươi cho rằng ta là một người vô cùng độ lượng?”
Diệp Lăng chậm rãi nói, bàn tay nhẹ nhàng chà xát máu trên Nguyên Thủy Kiếm Thai, ánh mắt càng thêm nghiêm nghị.
“Được! Vậy ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại tha cho Huyền Thiên Cung? Tại sao?”
Điện chủ Chúng Thần Điện như phát điên lên. Ngươi cố tình nhắm vào chúng ta đúng không? Hay là bởi vì các ngươi đều là người của Hoa Hạ, cho nên ngươi sẵn sàng tha thứ cho kẻ đã truy sát ngươi?
“Cung chủ của Huyền Thiên Cung đã chết, nếu ta diệt Huyền Thiên Cung thì chẳng khác nào một tay ta phá hủy di sản đã tích lũy mấy ngàn năm của dân tộc ta. Ngươi nghĩ ta ngu sao?”
“Những kẻ xâm chiếm Trung Quốc ta đều đáng chết!”
“Những kẻ dẫm đạp lên lãnh thổ ta đều sẽ chết không toàn thây!”
Diệp Lăng chậm rãi nói. Nguyên Thủy Kiếm Thai điên cuồng chém một nhát. Điện chủ Chúng Thần Điện thấy được luồng kiếm quang sáng chói nhất thế giới.
Ngay khi kiếm quang xẹt qua cổ hắn, điện chủ Chúng Thần Điện cảm nhận được sinh mệnh của hắn đã bị lưỡi hái tử thần kéo đi, không để lại chút vết tích.
Thân thể của hắn ngã nhào xuống đất. Đôi mắt Diệp Lăng chấn động. Thân thể tiểu Hắc đáng sợ giữa không trung phát ra màu đen sáng bóng, nó gầm thét lên.
Long uy mênh mông, long trảo điên cuồng dò xét, phá bỏ không gian trói buộc, đánh tan nát mấy trăm tên cường giả.
Nguyên Vô Pháp và những người khác thấy vậy lập tức trở lại trận chiến. Trận chiến ngừng lại được mấy phút nay lại như bước vào địa ngục.
Tàn thi hài cốt ở khắp nơi, trông thảm thiết vô cùng. Thế nhưng ánh mắt Diệp Lăng từ đầu đến cuối vẫn chẳng thay đổi. Nếu như ngươi không tàn nhẫn thì ngươi sẽ bị người khác hành hạ.
Phía trên bầu trời, sấm sét lại xuất hiện, mưa to gió lớn ầm ầm kéo đến. Nước mưa rửa sạch vùng đất, những vệt máu đỏ tươi bị nước mưa va vào liên hồi.
Cuộc chiến tàn nhẫn và chết chóc vẫn được tiến hành, tiểu Hắc đã ngừng lại, chỉ còn có người của Chúng Thần Điện và Huyền Thiên Cung tiếp tục.
Hai thế lực lớn này đều sẽ không có kết quả tốt.
Chúng Thần Điện chắc chắn sẽ bị diệt vong, dù có thêm ai tới cũng sẽ không thay đổi được.
Còn về phần Huyền Thiên Cung, hai đại cường giả bị giết, tiên nhân tàn phế chết, trong nội bộ bị mất đi hơn nửa, gần như đến sát bờ vực sụp đổ.
Nửa tiếng sau, trên chiến trường chỉ còn lại cường giả Huyền Thiên Cung, toàn thân ai nấy đầy những vết máu loang lổ, mặc cho nước mưa táp tới tấp vào mặt, tựa như nước mưa có thể khiến bọn họ tỉnh táo hơn đôi chút.