Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 777 - Chương 777: Người Đàn Ông Đầu Đội Trời, Chân Đạp Đất.

Chương 777: Người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất.

Trong Huyền Thiên Cung, tất cả mọi người đều uể oải rã rời, thậm chí là hồn bay phách tán.

Trong số bọn họ, có những người bị mất đi bạn đồng hành, trở thành một người cô độc.

Có những người mất đi huynh đệ cùng sinh ra tử, rong ruổi khắp nẻo đường với họ, sự cô đơn đột ngột này khiến cho bọn họ không thể nào chấp nhận được, thậm chí khiến cho cả tinh thần sụp đổ.

Trong chủ điện của Huyền Thiên Cung, ngồi ở vị trí chủ vị chính là Diệp Lăng. Hắn ngồi rất thoải mái, nhưng lại khiến cho mọi người phải chịu một áp lực thật lớn.

Một vị tiên nhân ở ngay trước mặt họ, đương nhiên là bọn họ không dám phách lối, không dám thiếu tôn trọng.

Quan trọng hơn là nửa năm trước, người thanh niên này đã từng bị cả hai thế lực lớn truy sát đến sức phải bỏ trốn, thậm chí không dám quay trở lại.

Vậy mà bây giờ, hắn ta đã có thể giết chết một vị thần linh, tự tay hủy diệt Chúng Thần Điện. Thứ tu vi đáng sợ như vậy thực sự khiến cho bọn họ không thể tưởng tượng nổi.

“Lần này thật sự cảm ơn tiền bối. Nếu như không nhờ có tiền bối, Huyền Thiên Cung chúng ta chỉ sợ cũng giống như Chúng Thần Điện.”

“Chuyện lúc trước mạo phạm tiền bối, tiền bối có gì nhắc nhở, Huyền Thiên Cung ta nhất định sẽ tận lực hoàn thành, dù là lên núi đao, xuống biển lửa cũng không dám có nửa lời than phiền!”

Nguyên Vô Pháp đứng lên, ôm quyền nói. Hắn đã theo con đường tu hành suốt bao lâu, đạt giả vi tiên, tuổi tác của hắn đã gần như vô hạn.

Cho nên, không có chuyện một vị Thiên Tiên mới tu hành mười năm lại dám ra lệnh cho một vị lão tổ Địa Tiên tu hành cả ngàn năm được. Quan trọng là hắn cũng không dám làm thế.

Diệp Lăng xua tay: “Được rồi, đừng tỏ vẻ nữa. Nếu không phải hiện tại tu vi của ta hơn hẳn các ngươi thì trong mắt các ngươi, ta cũng chỉ là một tên có chút uy hiếp mà thôi.”

“Ta biết chuyện này rất bình thường, nhưng cũng không nhất thiết phải nói ra những lời như vậy. Nếu như ta thật sự có yêu cầu gì thì các ngươi cũng chẳng thể hoàn thành nổi.”

Nguyên Vô Pháp nghe vậy lập tức xấu hổ, Lãnh Phong vội đứng dậy, ôm quyền nói: “Dù tiền bối nói như vậy nhưng tiền bối có ơn với Huyền Thiên Cung ta, chúng ta cả đời cũng không thể quên được.”

Diệp Lăng nhìn Lãnh Phong, khẽ gật đầu: “Tu vi của ngươi không tệ, có khả năng đạt đến cảnh giới Tiên Nhân. Cố gắng lên!”

“Ta không có yêu cầu gì khác. Ta chỉ muốn nói, các ngươi là người gốc Hoa, mặc kệ như thế nào, cũng phải luôn luôn bảo vệ vùng đất Thần Châu này.”

“Ta hủy diệt Chúng Thần Điện, không phải vì Huyền Thiên Cung mà là vì Hoa Hạ.”

“Các ngươi xuất thân từ Hoa Hạ, vậy mà khi leo lên đến đỉnh cao lại quên mất nguồn gốc của mình. Lúc dị tộc chà đạp dân tộc ta, các ngươi đã bao giờ cầm kiếm ra mặt chưa?”

“Các ngươi chỉ làm duy nhất một việc là tự cho mình là chúa tể của Hoa Hạ, nhận lấy hương hỏa, đứng ở trên cao, không ai bì nổi, chứ chưa từng bỏ ra thứ gì cho Hoa Hạ cả.”

“Nếu như Huyền Thiên Cung vẫn như vậy thì sự tồn tại của Huyền Thiên Cung chẳng có ý nghĩa gì.”

“Ta chỉ nói vậy thôi, không muốn nhiều lời. Nếu các ngươi quyết tâm bảo vệ tổ quốc, những lúc gặp nạn ta sẽ tự xuất hiện.”

“Còn nếu các ngươi làm ngược lại thì xin lỗi, lần sau, kiếm của ta sẽ xuất hiện trên bầu trời Huyền Thiên Cung. Khi đó các ngươi đừng nói đến đại nghĩa dân tộc, người trong một nước với ta.”

Dứt lời, Diệp Lăng đứng dậy, rời khỏi đại điện. Tiếng rồng rống vang lên, Diệp Lăng biến mất khỏi vùng đất này.

Trong đại điện, tất cả cường giả đều ngây người, không nói được câu nào.

Trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ, bọn họ thật sự kinh tởm đến thế nào? Không phải bọn họ vẫn luôn bảo vệ cho Hoa Hạ ư? Nếu không, Chúng Thần Điện sao có thể nhún nhường trước phương Đông chứ.

“Chúng ta thật sự đã làm tròn trách nhiệm của mình chưa?”

Đột nhiên, Lãnh Phong chậm rãi nói. Nếu bọn họ có góp sức vào vụ thảm họa san bằng Hoa Hạ một trăm năm trước, thì liệu kết cục có thay đổi hay không?

Có lẽ hành động của bọn họ sẽ làm bùng nổ cuộc chiến tranh giữa các thế lực khác nhau trên thế giới, thế nhưng sự khủng bố của bọn họ không thể khiến cho tám nước đối địch phải e sợ sao?

Có lẽ hết thảy mọi thứ là do sai lầm của bọn họ, có lẽ tất cả những điều này đều không tốt như bọn họ nghĩ.

Đúng vậy, nói gì mà cao cao tại thượng, bây giờ gặp nạn, chẳng phải vẫn nhờ một người ngoài đứng ra giúp đỡ sao? Nếu không, bọn họ đã sớm chết rụi rồi, đâu còn có thể đứng đây suy nghĩ nữa.

Tư tưởng cắm rễ trong đầu óc bọn họ suốt mấy ngàn năm tựa hồ bị lời nói của Diệp Lăng làm rung động.

Theo Diệp Lăng, bọn họ là một đám vô dụng, chỉ biết hưởng thụ ánh mắt sùng bái của người khác mà không làm tròn nghĩa vụ của chính mình.

Ba mươi sáu long mạch là của vùng đất Hoa Hạ, được mười nơi Thần Châu bắt về, khiến cho sinh linh đồ thán.

Thứ hữu ích duy nhất bọn họ làm cho Hoa Hạ có lẽ chỉ là tu vi huyền diệu, vô hình khiến người nước ngoài phải e sợ mà thôi.

“Có lẽ đã đến lúc chúng ta phải thay đổi rồi, các ngươi nghĩ sao?”

Nguyên Vô Pháp lắc đầu, cười khổ. Lần này, Huyền Thiên Cung đã gần như diệt vong, sau này chắc chắn cũng sẽ khác với lúc trước.

Lãnh Phong cười: “Chúng ta nào dám không thay đổi? Chẳng lẽ các ngươi không sợ kiếm quang của tiền bối xuất hiện trên đầu các ngươi? Trong số các ngươi, ai có thể chịu được một kiếm của hắn?”

Mọi người sững sờ, lập tức cười ầm lên. Sự uy hiếp của Diệp Lăng còn dễ sai khiến hơn sự dằn vặt từ chính lương tâm bọn họ.

Khi tiếng cười qua đi, mọi người hít sâu một hơi. Đối với mọi người, tử vong là sự uy hiếp lớn nhất, đôi khi sự bẩn thỉu trong tâm hồn, suy nghĩ, linh hồn cũng không bằng được cái chết.

“Được rồi, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ xây dựng lại Tam Thập Lục Động Thiên, tái tạo lại Huyền Thiên Cung!”

“Truyền pháp lệnh của ta, bắt đầu từ bây giờ, Huyền Thiên Cung sẽ thành lập Chấp Pháp Cung. Cường giả trong cung đi tuần tra xung quanh vung đất Hoa Hạ và xung quanh nơi đây.”

“Nếu phát hiện bất kì kẻ nào khả nghi, có can đảm nhiễu loạn vùng đất của chúng ta thì cứ việc giết chết!”

Một lời hiệu lệnh được ban hành. Thế lực đáng sợ nhất trái đất đã đưa ra lời tuyên bố với toàn thế giới. Kẻ nào dám xúc phạm đến Hoa Hạ, giết không tha!

Thành phố Đông Hải, trang viên của Diệp Lăng.

Mọi người ngồi bên ngoài, trên mặt bàn là sơn hào hải vị và hơn mười bình Ngọa Long Túy trống không vứt lăn lóc dưới đất.

Diệp Vô Đạo và những người khác, đặc biệt là Lưu Vân Chí, mấy kẻ không có chút tu vi nào vừa uống một ngụm đã say bí tỉ.

Hắn đứng lên, đi đến bên cạnh Diệp Lăng, hít một hơi thật sâu: “Anh rể, anh phải chờ em. Em nhất định sẽ trở thành một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất như anh.”

Một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất?

Mọi người sững sờ, sau đó lập tức cười to. Diệp Lăng uống sạch một chén Ngọa Long Túy, lau giọt rượu rơi ra từ khóe miệng.

“Anh là một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất sao? Sao anh lại không biết nhỉ?”

Diệp Lăng mỉm cười, tự giễu.

Một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất, từ trước đến nay, mấy ai xứng với cái danh xưng này.

Bình Luận (0)
Comment