Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 778 - Chương 778: Trường Sinh Bất Tử.

Chương 778: Trường sinh bất tử.

Ngày hôm sau, Diệp Lăng dậy từ rất sớm, đi lại trong hoa viên, ngắm nhìn mặt trời dần ngoi lên, cảm xúc bùi ngùi.

Hắn đứng yên một chỗ, cảm giác như thân thể và thiên địa hòa vào làm một, huyền diệu tự nhiên, vô cùng hài hòa.

Từ sau khi trở thành Hồng Trần Tiên, mọi trạng thái của hắn đều thay đổi. Tầm nhìn thì vẫn xa xăm như vậy nhưng tâm tính thì lại hoàn toàn khác biệt.

Một lần nữa xa rời lục đạo, ngũ hành, không có từ nào có thể miêu tả được cảm xúc lúc này, chỉ biết đó là một cảm giác rất kỳ diệu khiến cho hắn say mê.

Điều mà hắn suy nghĩ bây giờ chính là vợ và người thân của hắn. Sau khi thành tiên, năm tháng trôi qua sẽ không ảnh hưởng đến hắn.

Nhưng những người khác như cha mẹ hắn, thậm chí là mấy đứa con của hắn đều phải chịu sự chi phối của thời gian.

Ví dụ như Vương Thục Phân, tuổi thọ nhiều nhất cũng chỉ được một trăm tuổi. Theo quy luật sinh mệnh, ai ai cũng đều phải trải qua sinh lão bệnh tử.

Không có ai có thể thoát khỏi cái chết, chỉ có thành tiên mới rời khỏi luân hồi, mới có thể trường sinh.

Nhưng Diệp Lăng bây giờ, gần như không có cách nào có thể giúp bọn họ thoát khỏi xiềng xích của thiên đạo. Đừng nói đến hắn, ngay cả Thiên Đế cũng chẳng thể làm được gì.

Trừ phi hắn có thể vượt qua được Phượng Hoàng Niết Bàn Kiếp, tiến vào một thiên địa khác.

Nghĩ tới đây, Diệp Lăng bất giác xoa xoa đầu. Đúng là một vấn đề khó nhằn! Bất kể là ai, chỉ cần đến cuối đời, cũng đều phải chịu đả kích rất lớn.

Đôi mắt Diệp Lăng chợt sáng lên. Nếu vậy, chỉ còn cách dẫn bọn họ đến Tiên giới, ở nơi đó có rất nhiều thiên tài, địa bảo chắc chắn có thể giúp họ kéo dài tuổi thọ.

Đang suy nghĩ, Diệp Lăng chợt nghe thấy tiếng mấy đứa nhỏ chạy đến bên cạnh mình, bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm, hồng hào quơ qua quơ lại trước mặt hắn, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

“Ba ba ôm, ba ba ôm.”

Diệp Bình chảy dãi ròng ròng, Diệp Lăng nhẹ nhàng bế nó lên, cười ha ha: “Thằng nhóc này, mới học đi mà đã chạy nhanh như vậy, không sợ ngã à?”

Diệp An lèo nhèo mãi, Diệp Lăng cũng đành bế nó vào lòng: “Áo bông nhỏ của ba. Đến đây ba ba hôn nào.”

Ở phía sau, Vương Thục Phân ôm Diệp Viêm, đi bên cạnh là Diệp Thiên. Hai ông bà già nhìn mấy đứa cháu của mình lập tức tràn đầy vui vẻ.

“Cha, mẹ, đúng lúc con có chuyện muốn nói với hai người.”

Diệp Lăng khẽ cười nói. Hai người sững sờ, khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế. Diệp Lăng vỗ vỗ Diệp An và Diệp Bình, hai đứa nhỏ nhảy khỏi ngực Diệp Lăng, chạy ra chỗ khác chơi.

“Cha, mẹ, hai người có nghĩ tới việc trường sinh bất tử không?”

Diệp Lăng hít sâu một hơi. Diệp Thiên và Vương Thục Phân sững sờ, hơi ngẩn người. Bốn chữ này đối với bọn họ thật sự là thứ mà họ chưa từng nghĩ tới.

Nhưng mà hai người rất nhanh hiểu được Diệp Lăng có ý gì.

“Trường sinh bất tử? Haha, đây là thứ mà rất nhiều hoàng đế muốn có được.”

“Ai cũng nghĩ đến nó. Nhưng mà con trai, cha và mẹ của con chỉ muốn yên lặng sống nốt quãng đời này, không hề có ý muốn trường sinh bất tử.”

“Cha mẹ không phải tu luyện giả, mà chỉ là một người bình thường. Nếu con có cách nào khiến cha mẹ trường sinh bất tử thì cha nghĩ đây thực sự là một sự tra tấn.”

“Năm tháng dài đằng đẵng, cha mẹ không thể cản nổi. Có lẽ một ngày nào đó, cha mẹ sẽ chết, bởi vì cha mẹ chỉ là một người bình thường, không mơ ước cao xa.”

“Sống lâu đôi khi không hoàn toàn là một chuyện tốt. Có lẽ sống được đến lúc già mới là một cuộc sống bình thường.”

Diệp Thiên khẽ cười nói, Vương Thục Phân nghe xong cũng gật đầu. Diệp Lăng nghe vậy, có chút sửng sốt. Thật bất ngờ! Đối mặt với lời dụ dỗ mê người đó mà cha vẫn có thể cự tuyệt được sao?

Nhưng mà sau đó, Diệp Lăng liền hiểu ra. Trường sinh bất tử đối với một người bình thường quả thật không phải là một chuyện tốt.

Những kẻ muốn được trường sinh hầu hết đều là những cường giả nắm trong tay quyền hành hoặc là những hoàng đế thống lĩnh thiên hạ. Chỉ mấy chục năm không thể giúp bọn họ cảm nhận được hết sự vi diệu của quyền thế.

Nhưng mà đối với một người bình thường thì khoảng thời gian một trăm năm là một khoảng thời gian dài đằng đẵng. Dù thời gian có dài hơn thì cũng chỉ lãng phí hoặc là cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Ví dụ như có một người già đã sống gần tám mươi tuổi, nếu như ngươi khiến ông ấy trường sinh bất tử, có lẽ ông ấy sẽ chống gậy mà chửi ầm lên rằng ngươi không phải muốn tốt cho ông ấy mà muốn ông ấy phải chịu tội.

Vấn đề về sức khỏe chính là một trở ngại lớn nhất. Ngươi bắt ông ấy sống chính là muốn ông ấy chịu tội, mà bắt ông ấy trường sinh bất tử là muốn ông ấy chịu tội cả đời.

Đối với tu luyện giả, năm tháng chính là những gì quý giá nhất, còn sống là còn có khả năng đột phá. Nhưng đối với người bình thường thì hoàn toàn khác biệt.

“Nếu con giúp cha mẹ trường sinh bất tử rồi mang cha mẹ lên Tiên giới thì con nghĩ xem, cha mẹ sẽ làm được gì?”

“’Cha mẹ không biết tu luyện, cũng không muốn tu luyện, nhiều nhất cũng chỉ có thể đi du ngoạn tiên giới. Nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì?”

“Con đấy, đứng suy nghĩ nhiều quá. Mẹ và cha con chỉ là người bình thường thôi. Nếu con có bản lĩnh thì đừng để cha mẹ mang tội vào người là được rồi.”

“Cha mẹ chẳng có yêu cầu gì cao, chỉ cần được sống đến khi già yếu và chết đi. Nếu như có kiếp sau thì để cha mẹ được cạnh bên nhau, vậy là cha mẹ đã mãn nguyện lắm rồi.”

Diệp Lăng nghe vậy, thở dài. Có lẽ tiếng lòng của cha mẹ cũng là tiếng lòng của đại đa số người.

Suy nghĩ của mình có phải hơi bồng bột quá không? Có phải lại đem tất cả ý nguyện của mình áp đặt lên người khác?

“Con có thể giúp cha mẹ tu luyện, con nghĩ con đường tu luyện nhất định sẽ khiến cha mẹ cảm thấy hứng thú.”

Diệp Lăng vẫn không cam tâm, thế nhưng Vương Thục Phân và Diệp Thiên lại lắc đầu: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Yên tâm đi, cha mẹ không trách con đâu.”

Dứt lời, hai người đi đến bên cạnh Diệp Bình và Diệp An, chơi đùa cùng bọn nhóc, để lại Diệp Lăng trợn mắt há mồm.

Diệp Lăng thở dài thườn thượt. Suy nghĩ của mình thật sự không đúng sao?

Có chút buồn bực trở về phòng khách, đúng lúc Mạc Tư Thanh đi ra. Cô hơi khó hiểu khi nhìn thấy nét mặt của Diệp Lăng, lập tức hỏi hắn có chuyện gì xảy ra.

Diệp Lăng xoa đầu, nói hết chuyện vừa rồi cho Mạc Tư Thanh nghe. Mạc Tư Thanh nghe xong lập tức cười vui vẻ.

“Như vậy đi. Hai người chúng ta đi đến Đế Đô một chuyện, hỏi thử ông nội xem sao.”

Mạc Tư Thanh khẽ mỉm cười. Diệp Lăng lập tức nhận ra. Đúng rồi, lão gia tử là người nắm giữ quyền hành suốt nửa thế kỉ, đã nếm trải qua mùi vị của quyền lực, ông ấy sẽ lựa chọn thế nào đây?

Bình Luận (0)
Comment