Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 779 - Chương 779: Miệng Của Mạc Tinh.

Chương 779: Miệng của Mạc Tinh.

Trùng hợp là Mạc Tư Thanh cũng đã mấy tháng chưa về nhà, cho nên rất nhớ nhà. Thế là hai người lập tức lái xe, phi thẳng đến Đế Đô.

Trên đường cao tốc, Mạc Tinh gọi điện thoại tới, giọng nói cao vút, gào thét lên: “Cậu được lắm Diệp Lăng! Về nhà cũng không nói câu nào. Cậu đưa Tư Thanh về là muốn lão gia tử đánh gãy chân tôi đúng không?”

“Cậu có rắp tâm nhưng lại thành là hiếu thuận. Còn tôi lại là con sói trắng chứ gì.”

Dứt lời, Mạc Tinh cúp điện thoại. Diệp Lăng lái xe mà choáng váng đầu óc, quay lại nhìn Mạc Tư Thanh: “Bảo bối, người anh lớn này của em có phải là quên không uống thuốc rồi không?”

“Em biết đâu. Có lẽ giờ này anh ấy đã dẫn chị dâu đi theo sau chúng ta rồi.”

Mạc Tư Thanh nhếch miệng cười. Cô hiểu rất rõ tính khí của Mạc Tinh, chắc chắn là đang trên đường đuổi theo cô.

Diệp Lăng khẽ gật đầu: “Được, vậy chúng ta sẽ đi chậm lại, xem thằng nhóc đó có đến không nhé.”

Diệp Lăng đạp nhẹ chân ga. Quả nhiên, chỉ một lát sau đã thấy Mạc Tinh và chiếc xe Ferrari màu đỏ chói lọi điên cuồng đuổi theo.

Két.

Cửa kính được kéo xuống, hai chiếc xe đi song song, tốc độ khá chậm, chỉ 60km/h khiến cho không ít người qua đường chửi ầm ĩ.

Mẹ nó. Đừng có mà ra vẻ. Hai chiếc xe đua đi chậm rì rì trên đường cao tốc thể hiện cái gì, đây cũng không phải triển lãm xe của các người.

Mạc Tinh dẫn Lý Kha mang thai đi cùng, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Diệp Lăng: “Cậu giờ càng ngày càng xấu xa, còn dám bỏ tôi mà đi nữa!”

Vù.

Tiếng động cơ ầm ầm vang lên, xe Mạc Tinh rú lên một phát rồi phi như bay về phía trước.

“Trời ơi! Anh hai của em điên rồi! Lý Kha đang mang thai bảy, tám tháng, nó không sợ xảy ra chuyện sao?”

Dứt lời, Diệp Lăng cũng đạp mạnh chân ga, chiếc Maserati phóng như điên, Mạc Tư Thanh ngồi bên ghế lái mặt mũi tái mét.

“Diệp Lăng! Tên khốn khiếp! Muốn giết chết bà đây hả? Bà đây cũng mang thai bảy, tám tháng rồi đó, mau đi chậm lại!”

Mạc Tư Thanh hét lên. Hắn điên rồi? Sao có thể phóng với tốc độ nhanh như vậy chứ?

Hai chiếc xe đua một đỏ một trắng phi như điên trên đường cao tốc. Lát sau, Diệp Lăng vượt qua Mạc Tinh. Kết quả, ngay sau đó, Mạc Tinh lại vượt qua Diệp Lăng.

Đua xe?

Mạc Tư Thanh đột nhiên nghĩ tới chuyện này, lập tức ngậm miệng. Hai người này điên rồi sao?

“Chồng ơi, anh thử nhìn phía trước xem, xe của anh Tinh bị sao thế kia?”

Mạc Tư Thanh nhìn chiếc Ferrari vượt qua mình, tròn mắt ngạc nhiên. Diệp Lăng cũng nhìn thử xem, sau đó lập tức cười ha ha: “Ha ha! Bị bốc khói rồi?”

“Hay lắm, hay lắm!”

Diệp Lăng vui mừng hét lên, nhấn ga vượt qua Mạc Tinh rồi chậm rãi ngừng lại. Xe của Mạc Tinh cũng từ từ dừng lại.

Hai chiếc xe dừng lại ở làn đường khẩn cấp. Mạc Tinh tức tối xuống xe, vừa mở buồng lái ra đã thấy khói bốc lên nghi ngút.

“Má ơi, muốn giết chết mình sao?”

Mạc Tinh ho khan không ngừng, Lý Kha cũng ho khan, che miệng lại: “Em đã bảo anh chạy chậm lại rồi, còn bảo là xe không hư. Giờ đã thấy chưa?”

Diệp Lăng sững sờ, cười lớn: “Lý Kha này, cô sống cùng nó bao lâu rồi mà không biết miệng của mồm miệng của tên này ra sao ư? Tên này chính là miệng quạ đen đó!”

“Dám cười trên nỗi đau của tôi! Tôi nói cho cậu biết, xe của tôi đi hỏng, cậu cũng đừng mơ yên ổn. Cẩn thận bánh xe của cậu đó.”

Mạc Tinh hét lên, Diệp Lăng nhếch miệng: “Cậu định kêu gào đến bao giờ? Còn không mau gọi xe tới.”

Cũng may, Mạc Tinh vẫn còn chút lý trí. Trước tiên gọi điện thoại, sau đó bốn người đặt biển cảnh báo an toàn ở phía trước và phía sau, làm hết những quy trình cần thiết.

Mười lăm phút sau, đội cứu viện đã tới. Xe của Diệp Lăng chiếm chỗ, cho nên cần đi về phía trước một chút. Kết quả, Diệp Lăng vừa lên xe đã nhấn ga rời đi.

Diệp Lăng cảm giác thân thể đột nhiên nghiêng sang một bên, tròng mắt tròn vo: “Mạc Tinh! Đồ miệng quạ!”

Ở ngoài xe, mọi người kinh ngạc quan sát. Diệp Lăng ngồi trong xe Maserati, bánh xe trước mắt giống như con ngựa hoang mất cương, điên cuồng rong ruổi trên con đường cao tốc rộng lớn.

Mạc Tinh tái mét mặt mũi. Mạc Tư Thanh trầm mặt: “Anh hai, lần sau anh bớt nói lại đi, dễ hại thân lắm!”

Buổi tối trăng cao, trời ít sao, đã hơn mười giờ. Hiện tại đang là mùa đông, nên con đường Đế Đô vốn náo nhiệt trở nên thật hiu quạnh.

Hai chiếc xe thể thao chậm rãi đi vào nhà Mạc gia, bốn người mệt mỏi xuống xe.

“Một ngày! Mất nguyên một ngày! Đúng là xấu hổ quá mà!”

Diệp Lăng trừng mắt nhìn Mạc Tinh. Đúng là đồ Phúc La Vương đen đủi! Ngày nào cũng ở cùng Mạc Tinh thì thật là sợ hãi!

Bốn người bước vào đại viện của Mạc gia. Đại viện vẫn thắp đèn đuốc sáng trưng. Trong nhà ăn, ông Mạc, Mạc Tử Thư và Lý Trinh vây quanh bàn ăn, nhìn chằm chằm lẫn nhau.

“Mấy cái th con nói không phải là đang đùa chúng ta chứ?”

Ông Mạc nuốt nước bọt, trong đôi mắt lóe ra tia sáng lạnh lẽo. Mạc Tử Thư liên tục bĩu môi: “Con thấy chỉ có khả năng này.”

“Bánh xe chạy? Đuôi xe bốc khói đen?”

“Đây dù gì cũng là chiếc xe thể thao mấy trăm vạn tệ. Lão gia tử, cha không thể nương tay với bọn chúng, phải tìm cách xử lý chúng nó!”

“Nếu không, lũ ranh con này chắc chắn sẽ làm loạn!”

Mạc Tử Thư vừa dứt lời thì đột nhiên cửa mở, Diệp Lăng và ba người kia trầm mặt bước vào. Đặc biệt là Mạc Tư Thanh, sắc mặt vô cùng khó coi: “Cha, con không ngờ cha lại đâm sau lưng con gái cha như vậy.”

“Chú! Chú là giỏi nhất!”

Mạc Tinh giơ ngón cái về phía Mạc Tử Thư, nét mặt vô cùng khoa trương khiến cho Mạc Tử Thư vô cùng xấu hổ.

“Không phải mỗi mình cha nói, lão gia tử cũng rất tức giận mà!”

Mạc Tử Thư vội che giấu sự xấu hổ, kết quả lão gia tử vỗ bàn một cái: “Thật quá quắt!”

Mạc Tử Thư vui mừng không thôi, kết quả Mạc lão gia chỉ về phía Mạc Tử Thư: “Tên khốn khiếp này! Đến con gái và cháu trai mà mày cũng không biết chăm sóc. Chắc tao phải dùng cái gậy này gõ cho mày mấy cái!”

Nụ cười của Mạc Tử Thư đông cứng, những người khác lập tức cười ha ha.

“Tới đây nào, Tư Thanh, tiểu Kha, các cháu mau ngồi xuống đi. Cả ngày mệt nhọc rồi, còn mang theo cái bụng lớn kia nữa.”

Ông Mạc vội vàng cười to. Mạc Tử Thư đau khổ trong lòng. Ông trời ơi, có còn công bằng với tôi hay không?

Bình Luận (0)
Comment