Mọi người trải qua một bữa trưa ngon lành, đương nhiên, mọi người ở đây cũng chỉ có Diệp Lăng và những người khác, còn Mạc Tử Thư thì tái mét mặt mũi, bị cha dạy dỗ nên cũng không dám nói gì.
Ông Mạc nhìn mọi người ăn uống ngon lành, không khỏi gật đầu vui vẻ, uống một lúc hai chén Ngọa Long Túy.
“Chậc chậc, Ngọa Long Túy này đúng là không tệ. Cháu không biết đâu, từ lúc biết ông có Ngọa Long Túy mấy lão già kia ngày nào cũng đến đây.”
“Cháu phải chứng kiến cảnh đó. Cả một đám lão già chinh chiến suốt bao nhiêu năm vậy mà ngày nào cũng như một đám lưu manh nghiện rượu, không uống là không chịu được.”
“Mà bọn họ cũng không mua được. Ha ha, mỗi tháng chỉ có mấy bình như vậy cũng đủ để khiến bọn họ phát thèm rồi.”
Nói tới đây, ông Mạc cười to, vẻ mặt hồng hào, sức khỏe cũng tốt hơn trước kia, một phần cũng là nhờ Diệp Lăng.
“Ông nội nói vậy đúng lắm. Mấy lão già kia vừa vào cửa liền giống như chó sói bị bỏ đói lâu ngày, sắc mặt xanh lét.”
Mạc Tử Thư vội khẳng định thêm lời nói của lão gia tử, kết quả vừa nói xong, sắc mặt ông Mạc lập tức đen sì.
“Ông nội? Thằng ranh con này, mày càng ngày càng mất dạy rồi, đến tao mà mày cũng dám chửi!”
“Mấy lão già kia sao? Những người đó đều là chú của mày, mày nói như vậy, có phải tao cũng là lão già trong mắt mày rồi không?”
Mạc Tư Thư nghe lão gia tử nói vậy, mặt mũi sa sầm, bĩu bĩu môi: “Ông nội chỉ là một danh từ thôi, ý là chỉ cha đó. Cha có cho con tám cái lá gan con cũng không dám chửi cha!”
“Ông nội mày! Thằng ranh con này, mày càng ngày càng vô pháp rồi đó, chắc tao phải đánh mấy cái cho mày tỉnh mới được!”
Nói xong, lão gia tử cắn răng đứng lên. Mạc Tử Thư nhanh như chớp chạy mất dạng, mọi người trông thấy vậy đều ngẩn cả ra.
Trời ơi, dù gì cũng là quan chức cao cấp, vậy mà lại không có chút tiền đồ nào. Tiền bối vừa định dạy bảo đã chạy mất hút rồi.
Bữa ăn kết thúc, Diệp Lăng và lão gia tử đi lại trong sân. Đến trước một băng ghế đá, lão gia tử ngồi xuống, vỗ vào chân mình mỉm cười: “Từ khi cháu giúp ông chữa trị thân thể, ông cảm thấy xương mình ngày càng cứng rắn hơn.”
“Nói theo cách của các cháu thì chắc ông chính là kiểu tăng trưởng ngược nhỉ. Ha ha.”
Diệp Lăng mỉm cười: “Ông nội, ông có muốn trường sinh bất lão không?”
Trường sinh bất lão?
Ông Mạc sững sờ, lập tức lắc đầu: “Đừng đùa, trên thế gian này đâu có ai trường sinh bất lão được.”
“Đúng rồi, kiểu người như các cháu thường không đi theo lẽ thường. Có lẽ là có, nhưng ông chưa từng nghĩ tới.”
“Ông cả đời rong ruổi chiến trường, vinh quang hiển hách, ai dám nói không?”
“Nhưng thực sự ông chưa từng nghĩ tới việc trường sinh bất lão, nếu để cho ông tiếp tục sống mãi như vậy, ông cũng không biết được nên làm cái gì.”
Nghe ông Mạc nói, Diệp Lăng khẽ gật đầu: “Một thời gian sau, cháu sẽ đi đến Tiên giới. Cháu muốn hỏi ông, nếu ông muốn trường sinh bất lão, cháu sẽ mang ông lên Tiên giới, sau đó nghĩ cách giúp ông thoát khỏi luân hồi.”
Ông Mạc sững sờ, gãi gãi đầu như một đứa trẻ, mỉm cười nói:
“Thằng nhóc này, nếu vài thập niên trước cháu dám nói với ông những câu như vậy thì ông đã ném trong vào trong ngục rồi.”
“Thành tiên sao? Rõ ràng là mê tín. Làm sao con người có thể thành tiên được? Thật hoang đường.”
“Nhưng ta biết những lời cháu nói là thật, cháu không cần phải để trong lòng.”
Dứt lời, lão gia tử cười ha ha, sau đó thở dài một hơi, vỗ vào đùi mấy cái, mỉm cười nhìn lên bầu trời: “Thành tiên sao?”
“Quên đi, quên đi. Ông biết rất rõ thế giới kia của các cháu tàn ác hơn nơi này rất nhiều.”
“Lão già này sống cả đời cũng rất mệt mỏi rồi, chỉ muốn tìm mấy chiến hữu cũ tâm sự, uống chút rượu, còn lại chẳng mong gì thêm.”
“Nếu có kiếp sau ông chỉ hi vọng được làm một người bình thường, yên lặng sống cuộc sống của mình, bù đắp những gì đã đánh mất trong kiếp này.”
Nói xong, lão gia tử đứng dậy, vỗ vai Diệp Lăng: “Nếu như quay về lúc còn trẻ, ông nhất định sẽ đồng ý.”
“Nhưng bây giờ, già rồi, không còn cảm xúc mãnh liệt như trước nữa, cứ như vậy mà qua đi và an hưởng tuổi già chính là niềm hi vọng lớn nhất của ta.”
Dứt lời, lão gia tử huýt sáo rồi xoay người rời đi, Diệp Lăng lắc đầu.
Không biết tại sao lại thấy buồn cười.
Xem ra suy nghĩ của mình sai lầm rồi. Trường sinh bất lão có lẽ không phải lúc nào cũng hấp dẫn.
“Việc thân nhân qua đời có lẽ sẽ là một loại ma luyện đối với ta, ít nhất cũng làm tâm cảnh của ta tăng lên.”
“Thế nhưng loại ma luyện này thật khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.”
Diệp Lăng cười khổ. Thực sự là rất khó chịu. Lấy cái chết của chính người thân của mình để ma luyện cho chính mình.
Trước phòng làm việc, Mạc Tử Thư mắng chửi Diệp Lăng ầm ĩ sau khi nghe Diệp Lăng nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Người vừa bị lão gia tử mắng là ông đang cảm thấy rất phẫn nộ.
“Thằng nhóc khốn khiếp này, cha là cha vợ của mày đấy. Mày muốn cha chết hả?”
“Thế giới của chúng mày chém giết như điên, mày để cho một người nhát gan như cha đi theo làm cái gì, coi cha như heo nuôi trong nhà à?”
“Hay là mày muốn cha lên Tiên giới để bị người ta mổ thịt.”
“Thôi, cha không đi đâu. Nếu mày hiếu kính cha thì chăm sóc cho cha thật tốt, để cha sống được đến năm một trăm tuổi, chết già là được rồi.”
Trong đầu Diệp Lăng vẫn còn ong ong giọng nói của Mạc Tử Thư, gật đầu xoay người rời đi.
Trong thư phòng, Mạc Tử Thư ngồi trên ghế, uống một ngụm trà, lắc đầu mỉm cười: “Trường sinh sao?”
“Chà, nghe cũng thật hấp dẫn. Nhưng mà coi như ông đây không có phúc phận được hưởng đi vậy.”
Dứt lời, ông vắt chéo chân ngâm nga một bài hát, vô cùng thong thả.
Mạc Tư Thanh rửa mặt xong liền đi vào phòng, trông thấy Diệp Lăng tràn đầy phiền muộn, mỉm cười vỗ vai hắn: “Thôi, đừng buồn nữa.”
“Mỗi người có một suy nghĩ khác nhau. Nói thật với anh, trường sinh bất lão nghe cũng rất hấp dẫn đấy.”
“Chỉ là người mà anh đang tìm kiếm không thích như vậy thôi, không phải vấn đề từ anh.”
Mạc Tư Thanh nói xong, Diệp Lăng liền gật đầu: “Vậy còn các em? Có muốn đi cùng anh đến Tiên giới không?”
“Anh nói gì vậy? Anh nghĩ bọn em có đi với anh không?”
“Bọn em là vợ anh, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, anh đi đâu, chúng em đương nhiên sẽ đi theo đó rồi.”
“Hơn nữa, anh không cho bọn em đi, chẳng lẽ muốn tìm thêm mấy cô vợ nữa sau lưng bọn em sao?”
“Hậu cung của anh lớn lắm rồi đó, đừng thêm ai vào nữa!”
Mạc Tư Thanh gõ nhẹ vào đầu Diệp Lăng. Diệp Lăng mỉm cười, hít một hơi thật sâu, ôm cô vào trong lòng.
C