Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 781 - Chương 781: Lại Đến Lâm Nam Cương.

Chương 781: Lại đến Lâm Nam Cương.

Buổi sáng, Diệp Lăng còn chưa tỉnh, ông Mạc đã đến trước phòng, gõ cửa cạch cạch.

Diệp Lăng dụi đôi mắt ngái ngủ, miệng lẩm bẩm đi ra mở cửa. Lão gia tử thấy vậy lập tức tát cho hắn mấy cáy.

“Ngủ cái đầu mày, mau dạy cho ông. Ông mới tìm một bác sĩ tới để kiểm tra cho Lý Kha và Tư Thanh, kiểm tra sức khỏe thai nhi là quan trọng nhất, mày có biết không hả?”

Dứt lời, lão gia tử lườm Diệp Lăng một cái rồi rời đi. Diệp Lăng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Diệp Lăng rất không tình nguyện đi ra. Mạc Tư Thanh vẫn còn đang ngái ngủ, bình thường cô đều ngủ đến trưa, hôm nay thức dậy sớm quá nên cũng chưa thích ứng được.

Người được lão gia tử mời tới là chuyên gia của khoa phụ sản, sau khi kiểm tra cho hai người xong thì nhận được kết quả là đứa nhỏ rất khỏe mạnh, phát triển rất tốt.

Điều này khiến lão gia tử vô cùng vui mừng, cầm tay bác sĩ kích động: “Cậu thử nói xem hai đứa trẻ này có sinh nôn được hay không? Lão già này nóng lòng lắm rồi.”

Mọi người ngẩn ngơ. Yêu cầu này thật hiếm thấy, lại còn muốn sinh non.

“Yên tâm đi thủ trưởng, dự tính hai người này sẽ sinh trong vòng nửa tháng. Ngài đừng nóng vội, sẽ rất nhanh gặp được cháu nội và cháu trai thôi.”

Bác sĩ xấu hổ cười nói. Yêu cầu này đúng là rất quái dị.

Kết quả, lão gia tử nghe xong, lập tức vung tay lên: “Mấy đứa ở lại Đế Đô, khi nào sinh xong thì mới được đi. Lão già ta mà không gặp được cháu ruột của mình thì sẽ không vui đấy!”

Được lắm, còn bị giam lỏng ở đây. Diệp Lăng nhếch miệng, vội vàng gọi điện thoại cho Vương Thục Phân và Diệp Thiên, nói cho họ biết về yêu cầu của lão gia tử.

Sau đó, Vương Thục Phân và Diệp Thiên bàn bạc với nhau một hồi, quyết định Vương Thục Phân sẽ ở nhà chăm lo cho mấy nàng dâu và mấy đứa cháu, còn Diệp Thiên đến Đế Đô chờ cháu gái của mình sinh.

Vốn chỉ muốn nhanh chóng trôi qua một tháng, kết quả xế chiều hôm đó, Diệp Lăng nhận được truyền âm.

Người truyền âm đến là Ô Oa, một vị thánh nữ ở Nam Cương thập bát trại, truyền đến cho Diệp Lăng tín hiệu cầu cứu.

Diệp Lăng không dám chậm trễ vội vàng nói với Mạc Tư Thanh, sau đó đi đến Nam Cương. Nhưng sau một tiếng, hắn mới tới được Nam Cương.

Diệp Lăng lại tới nơi quen thuộc này một lần nữa, chính là Nam Cương Bạch trại. Nghĩ lại lần trước đến đây, Diệp Lăng không khỏi thở dài.

Vốn là hắn tới cứu phụ thân, kết quả còn để lại đây một mối duyên nợ. Khong biết có phải là do hắn có số đào hoa hay không? Xem ra sau khi trở lại Tiên giới, phải tìm một cái lỗ mũi trâu tính toán mệnh cho mình mới được.

Diệp Lăng tạm thời ở lại một quán trọ bình thường, chờ Ô Oa đến.

Buổi tối, Diệp Lăng cảm thấy rất chán, thế là liền đi ra đi dạo vài vòng quanh Bạch trại.

Phong cảnh tú lệ, đậm chất dị tộc, nhưng mà sau khi trời tối, người đi đường ít dần đi. Dù sao nơi này cũng không phải đô thành náo nhiệt.

Theo truyền thuyết, vào ban đêm nơi này vô cùng yên tĩnh. Đương nhiên, cũng có một chỗ khác biệt.

Quán bar!

Nơi này cũng có quán bar, là một quán bar giống với quán bar ở Đại Lý trong phim Tâm Hoa Lộ. Một quán bar nhỏ nhắn rất ấm cúng, đủ để cho người ta giải tỏa áp lực trong lòng.

Tên của quán bar này là Du Du. Trang trí bên trong không tệ, tuy không xa xỉ nhưng lại rất đáng để thưởng thức.

Diệp Lăng bước vào quầy bar với tiếng nhạc sôi động, tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống, uống một chút bia, ăn chút đồ ăn vặt.

Nhìn mọi người trong quán bar đều rất cuồng nhiệt, Diệp Lăng bất giác bật cười.

Dù ở đâu thì quán bar cũng là nơi để người ta giải tỏa áp lực trong lòng, nên việc tới đây và tỏ vẻ thanh cao thì đúng là nhảm nhí.

Mọi người thỏa thích lắc lư theo nhịp điệu âm nhạc, đôi mắt khép hờ, hai tay đung đưa.

Diệp Lăng đang uống rượu, đột nhiên có một người phụ nữ thành phố đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng.

Người phụ nữ này tầm ba mươi tuổi, ăn mặc rất hiện đại, trên người có mùi nước hoa nhàn nhạt dễ chịu, dáng người không tệ, khuôn mặt tinh xảo, trên đó có một đôi mắt như biết nói.

Nếu chấm theo tháng điểm một trăm, Diệp Lăng sẽ cho người phụ nữ này tám mươi điểm, là một điểm số rất cao.

Phải biết rằng, người có thể khiến cho một kẻ kinh nghiệm đầy mình về phụ nữ như Diệp Lăng mới tùy tiện nhìn vẻ ngoài đã cho tám mươi điểm thì người phụ nữ này cũng đã là cực phẩm trong mắt người thường rồi.

“Có thể mời tôi một chén không?”

Người phụ nữ khẽ cười, nụ cười rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Diệp Lăng khẽ gật đầu: “Được, có mỹ nữ ở bên, uống rượu sẽ thoải mái hơn nhiều. Cô muốn uống gì thì cứ việc gọi.”

Người phụ nữ lắc đầy, cầm một chai bia cụng vào ly của Diệp Lăng: “Bia là được rồi. Nào, để tôi uống trước.”

Dứt lời, người phụ nữ cầm chai bia lên uống ừng ực, Diệp Lăng sững sờ.

Chậc chậc, cũng có khí khái đấy. Diệp Lăng cũng cầm bình rượu lên uống hơn nửa, nhìn người phụ nữ đó mỉm cười.

“Tôi đến đây để du lịch, giải tỏa áp lực và thỏa mãn như cầu cá nhân. Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, tôi cũng không muốn nói quá nhiều điều thừa thãi.”

“Ở khắp quán bar này, tôi chỉ thuận mắt mỗi mình anh. Sau ngày hôm nay, chúng ta không ai biết ai, thế nào?”

Người phụ nữ kia khẽ cười nói. Diệp Lăng ngẩn người, vội lau miệng. Chậc chậc, đây chính là tình một đêm trong truyền thuyết sao?

“Được, tôi thì không có vấn đề gì. Dù sao cũng tôi cũng được hưởng lợi.”

Diệp Lăng nhún vai, không cự tuyệt. Đùa chứ? Chuyện tốt như vậy chỉ có kẻ ngu mới từ chối.

Trong nhà có nhiều hoa tươi như vậy, thỉnh thoảng ra đường hái hoa dại cũng là một điều rất hay ho.

“Được, vậy chúng ta uống trước!”

Người phụ nữ dựa vào người Diệp Lăng, cầm bia lên cụng vào ly của Diệp Lăng.

Ực ực.

Thứ chất lỏng màu vàng chảy ra từ đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ kia khiến Diệp Lăng cảm thấy nóng rực cả người. Người phụ nữ này đúng là một con yêu tinh, giết người không đền mạng mà.

Hai người đang uống rượu thì đột nhiên có một tên đàn ông cao to đi đến chỗ của Diệp Lăng, ngồi xuống.

“Người đẹp, anh đây muốn mời em vài chén!”

Nhìn cách ăn mặc là biết tên này là người địa phương, hoàn toàn khác với các du khách ở đây.

Người phụ nữ kia nhìn Diệp Lăng, nhún vai: “Được thôi, nếu bạn trai của tôi đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến.”

Gã đàn ông kia cười dữ tợn, nói với Diệp Lăng: “Này anh bạn, tôi muốn cùng bạn gái của anh uống vài chén. Anh không có ý kiến gì chứ?”

Diệp Lăng nhìn gã đàn ông kia, rồi lại nhìn người phụ nữ, thở dài: “Anh cũng nói đó là bạn gái của tôi rồi, anh cảm thấy tôi sẽ không có ý kiến sao?”

Người phụ nữ nghe Diệp Lăng nói xong thì lập tức bật cười, ôm lấy cánh tay Diệp Lăng, phần đồi núi mềm mại trước ngực áp sát lên người Diệp Lăng.

“Chậc chậc, đừng cho rằng anh đấy không nhìn thấy, mày cũng chỉ đang khoác lác mà thôi.”

“Hôm nay mày có muốn hay không cũng vô dụng. Mày nói thêm câu nào nữa. Tao sẽ phế mày luôn!”

Ầm.

Gã đàn ông rút ra từ trong ngực một thanh đao, ném lên trên bàn, cười hung ác.

Bình Luận (0)
Comment