Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 782 - Chương 782: Thích Gây Chuyện?

Chương 782: Thích gây chuyện?

Gã đàn ông này tên là Ba Xích, là một tên đầu gầu nổi danh ở nơi đây. Dáng người cường tráng, lại thêm bản lĩnh gan dạ nên chẳng có ai dám trêu chọc hắn.

Sau khi nhìn thấy người phụ nữ kia, hắn đã làm thấy rất bộn rộn trong lòng. Nhưng khi thấy cô ta đến bên cạnh Diệp Lăng, còn cười tít mắt cùng hắn ta uống rượu, hắn đã chắc chắn cô ta muốn tình một đêm.

Vậy phải làm sao bây giờ? Ba Xích hạ quyết tâm, không thể để đóa hoa tươi của mình bị người khác hái đi được.

Diệp Lăng nhìn thanh đao của Ba Xích, lập tức bật cười nhìn người phụ nữ kia: “Em cảm thấy thanh đao này có thể hù dọa được ai?”

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn nét mặt Diệp Lăng, lập tức nở nụ cười tươi như hoa nở, tràn đầy sức sống.

“Thanh đao này có thể hù dọa được rất nhiều người, nhưng em nghĩ nó không thể dọa được anh đâu.”

“Anh là người đàn ông mà Lưu Tử Đồng em chọn. Nếu như anh sợ hãi thì không phải mắt em cũng bị mù rồi sao.”

Lưu Tử Đồng là tên của người phụ nữ này. Nghe thì rất bình thường thế nhưng ở một lĩnh vực khác, đây lại là một tên tuổi lớn.

Ba Xích nghe Diệp Lăng và Lưu Tử Đồng nói chuyện, lập tức bật cười, đứng dậy: “Xem ra bọn mày không xem lời của ông đây ra gì.”

“Thằng oát con, đây là Bạch trại của Nam Cương. Loại người như mày phải thấy máu mới đổ lệ.”

Dứt lời, Ba Xích đập vỡ bình rượu bên cạnh. Tiếng nhạc sôi động là vậy vẫn nghe rõ được âm thanh vỡ toang của bình rượu.

Két.

Âm nhạc ngừng lại, người ở quầy rượu quay mắt nhìn về phía này. Ba Xích hung tợn cười, trong mắt phát ra hung quang.

“Để ông đây cho mày biết, ông đây chính là vua ở đây!”

Dứt lời, Ba Xích xoay người, đôi mắt hung ác nhìn quanh quán bar, ngón tay chỉ Lưu Tử Đồng: “Các anh em, tôi hỏi các vị, đây là ai?”

Ai?

Biết thế quái nào được? Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trong lòng của các du khách. Người địa phương của Bạch trại thì rất thông mình, nhìn đầu ngón tay của Ba Xích liền hiểu ra.

“Haha! Còn cần phải nói sao? Đương nhiên là chị dâu rồi, là người phụ nữ của đại ca Ba Xích mà.”

“Đúng rồi, ngoại trừ đại ca Ba Xích thì ở đây ai có tư cách có được chị dâu như vậy. Ha ha!”

Tất cả người địa phương cười nói. Sắc mặt Diệp Lăng không đổi, còn vẻ mặt của Lưu Tử Đồng thì tràn đầy lo ngại. Dù sao cô cùng là phụ nữ, rất ít khi trải qua loại tình huống như vậy.

“Vậy mấy vị thử nói xem, nếu có người đụng đến chị dâu thì phải xử lí thế nào?”

Ba Xích cao giọng quát, không khí nhất thời trở nên ầm ĩ: “Haha, không phải nói gì hết, trực tiếp giết chết hắn!”

“Các anh em, tên đáng chết này dám đụng vào chị dâu của chúng ta, phải cho hắn biết anh em trong Bạch trại cường hãn đến mức nào. Haha!”

Nhanh như chớp, rất nhiều người lao đến chỗ Diệp Lăng. Ba Xích cười dữ tợn, nhìn Diệp Lăng: “Tiểu tử, hôm nay mày không chết thì cũng bị phế!”

Diệp Lăng nhìn Lưu Tử Đồng: “Sợ không?”

“Không sợ!”

Lưu Tử Đồng hít sâu, Diệp Lăng khẽ gật đầu: “Ôm lấy anh, anh sẽ đưa em ra ngoài!”

Dứt lời, Diệp Lăng trực tiếp đứng dậy. Lưu Tử Đồng ôm chặt lấy cánh tay Diệp Lăng, lập tức Ba Xích đấm mạnh về phía Diệp Lăng.

Sức mạnh rất khủng khiếp. Dù là một người luyện võ, cũng không dám đối dầu với cú đấm này của Ba Xích.

Khí lực của hắn rất lớn. Không hề nói quá. Quyền này có thể không đấm bay một con trâu, nhưng đấm bay một con ngựa thì lại rất dễ dàng.

Thế nhưng, ngay lúc hắn tràn đầy tự tin tung ra cú đấm kia thì Diệp Lăng đột nhiên di chuyển, đôi mắt dò xét như một con rắn, quấn lấy cánh tay của Ba Xích.

Diệp Lăng di chuyển ánh mắt, cánh tay ghìm chặt, cú đấm của Ba Xích khựng lại giữa không trung.

Rắc rắc.

Tiếng xương gãy vụn vang lên. Ba Xích lảo đảo, trực tiếp quỳ xuống.

Hắn gào thét thảm thiết, trên trán toàn là mồ hôi.

“Mau! Giết hắn cho tao! Mau giết hắn!”

Ba Xích hét lên. Mười mấy đại hán sau lưng xông đến bên cạnh Diệp Lăng. Kết quả, Diệp Lăng tung ra một cước, đá bay Ba Xích.

Thân thể Ba Xích bay về phía đám người, trực tiếp đập ngã bảy tám người.

Lưu Tử Đồng nhìn Diệp Lăng oai phong như vậy, trái tim đập thình thịch, đôi mắt nhìn về phía Diệp Lăng cũng rất ngưỡng mộ.

“Thằng oắt con kia! Dám đụng đến đại ca Ba Xích. Mau nằm xuống cho tao!”

Một gã đàn ông cao to điên cuồng xông về phía Diệp Lăng, tay hắn cầm một cái gậy gỗ, tấn công Diệp Lăng.

Diệp Lăng nhấc chân, tốc độ rất nhanh. Mọi người còn chưa nhìn rõ được chuyện gì xảy ra thì cái tên vừa cầm gậy đã quỳ rạp xuống đất.

Sắc mặt dữ tợn, gân xanh nổi đầy trán, thân thể liên tục run rẩy, sau đó ngã gục xuống đất.

“Giữ chặt anh!”

Diệp Lăng hét lên, xông về phía trước, tung ra một quyền đánh bay ba người.

Bịch bịch bịch.

Trong vài phút ngắn ngủi, Diệp Lăng đã xử lí xong hơn mười mấy tên đại hán, cả một đám thống khổ kêu rên dưới đấy.

Trong quán rượu, mọi người hoàn toàn choáng váng, nhìn cảnh tượng kinh ngạc trước mặt, không nhịn được nuốt nước ngọt.

Tên này thật là mạnh! Mấy người ở đây ai nấy đều khỏe như trâu, sức mạnh của mười mấy đại hán là vô cùng kinh khủng. Vậy mà lại bị một thanh niên dễ dàng đánh bay, nằm gục xuống đất, không ai có thể đứng dậy.

Thậm chí có không ít người cho rằng đây là đang đóng phim, vội vàng tìm xem có máy quay phim nào ẩn nấp xung quanh không, muốn nhân cơ hội được lên tivi.

Diệp Lăng dẫn Lưu Tử Đồng rời khỏi quán bar, để lại một đám người trợn mắt há hốc mồm.

Trong khách sạn, Diệp Lăng nằm trên giường, nhìn Lưu Tử Đồng cởi quần áo, nét mặt đỏ bừng, không khỏi nuốt nước bọt.

Dáng người quyến rũ, vẻ mặt ma mị khiến cho Diệp Lăng hoàn toàn bị đánh gục.

“Không ngờ em lại có thể nhặt được một viên ngọc quý giá như vậy!”

“Thương yêu em đi.”

Dứt lời, Lưu Tử Đồng nhào tới, thân thể nóng bỏng quấn lấy thân thể của Diệp Lăng.

Một màn mưa xuân qua đi. Diệp Lăng vừa rời khỏi toilet đã không thấy Lưu Tử Đồng ở đâu. Bên trên mặt bàn cạnh giường, có một dòng chữ xinh xắn viết lên một tờ giấy nhỏ: “Giang hồ rộng lớn, không hẹn gặp lại.”

Diệp Lăng cầm tờ giấy, bất đắc dĩ mỉm cười. Người phụ nữ này đúng là có khí khái.

Trong đầu hắn vẫn còn hình ảnh điên cuồng của Lưu Tử Đồng khi nãy. Diệp Lăng không khỏi lắc đầu, đúng là một hương vị đặc biệt.

Diệp Lăng đặt tờ giấy xuống. Đúng lúc này, cửa đột nhiên mở toang, ông chủ quán trọ hoảng hốt chạy vào.

“Anh đã gây ra chuyện lớn rồi!”

Bình Luận (0)
Comment