Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 783 - Chương 783: Khó Giải Quyết.

Chương 783: Khó giải quyết.

Anh đã gây ra chuyện lớn rồi!

Câu nói của ông chủ khiến Diệp Lăng cảm thấy khó hiểu. Hắn đã gây ra chuyện gì sao?

Chẳng lẽ Lưu Tử Đồng đã lừa hắn vào tròng để tống tiền? Mà không đúng, người này rời đi rồi, chỉ để lại mùi hương ở đây thôi.

“Ông đừng có sốt sắng như thế. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Diệp Lăng đứng dậy, ra hiệu cho ông chủ bình tĩnh lại, từ từ nói.

“Có phải anh đụng đến Ba Xích rồi không? Tôi nói cho anh biết, hiện tại Ba Xích đang dẫn theo hơn một trăm người đến quán trọ của chúng tôi. Anh mau rời đi nghĩ biện pháp mà trốn thoát!”

“Nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn đấy. Anh không biết Ba Xích có quyền lực thế nào ở đây đâu. Mau đi đi!”

Nghe ông chủ nói, Diệp Lăng khẽ gật đầu: “Ôi, tưởng chuyện gì. Không sao đâu.”

Ông chủ sững sờ, vội hét toáng lên: “Anh bị điên rồi sao? Tôi nói cho anh biết, chuyện này liên quan đến mạng người đấy. Anh mau trốn đi. Báo cảnh sát không có tác dụng gì đâu.”

Trong mắt ông chủ thì đây là một chuyện rất nghiêm trọng, còn đối với Diệp Lăng thì chẳng đáng để để tâm.

Chỉ là một đám du côn thì có thể làm gì được hắn, một cọng lông còn không đụng được chứ đừng nói tới tính mạng.

“Anh trai ơi, anh mau đi đi. Nếu anh không đi, bọn họ sẽ phá hủy quán trọ của tôi mất. Tôi van xin anh ấy. Tôi già rồi không chống nổi bọn chúng đâu.”

“Nếu anh không đi, tôi chỉ còn cách giao anh cho bọn chúng thôi đấy. Tôi mà dám chống lại thì chắc chắn tai họa sẽ ập xuống đầu.”

Ông chủ thảm thiết nói. Diệp Lăng suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy: “Yên tâm đi ông chủ, chuyện này sẽ không liên quan gì đến ông đâu.”

Dứt lời, Diệp Lăng đứng dậy, đi ra ngoài. Ông chủ sững sờ nghĩ : “Thằng nhóc này chắc đầu óc có vấn đề gì rồi, tình huống hiện tại mà vẫn còn ung dung như vậy. Thật sự cho rằng Nam Cương là nhà của nó sao?”

Bên ngoài khách sạn, Ba Xích cực kì tức giận, một cánh tay bị phế được băng bó kĩ càng buông thõng xuống, nhưng vẫn rất đau đớn, khó chịu.

Theo lý mà nói thì hiện tại hắn nên nằm trong bệnh viện điều trị, thế nhưng người luôn ăn hiếp người khác, chưa từng bị ai bắt nạt như hắn thì làm sao có thể nhịn nổi cục tức này.

Chỉ một cuộc điện thoại đã gọi đến trên dưới một trăm đại hán, cầm đao kiếm trong tay, mặt đầy sát khí.

“Tên khốn khiếp! Hôm nay tao có giết mày cũng chẳng ai có thể động vào tao!”

Ba Xích cực kỳ tức giận. Việc này liên quan đến vấn đề chính sách của dân tộc thiểu số, chính phủ sẽ không lựa chọn khiến tình hình chuyển biến xấu, hoặc là khiến nó đi xa hơn.

Hơn nữa, hiện tại còn có hơn một trăm người, pháp luật cũng không dám động vào bọn chúng, Ba Xích hiểu rất rõ điều này.

Ba Xích vunng tay lên, một trăm tên đại hán sau lưng rục rịch di chuyển về phía quán trọ.

Đúng lúc này, cửa mở, Diệp Lăng chậm rãi đi ra. Diệp Lăng vừa rồi khỏi, cánh cửa đã lập tức đóng lại.

Diệp Lăng sững sờ, nhìn ông chủ đã chạy vù vào trong căn phòng bên cạnh.

Chết tiệt, không phải chứ. Ai lại đùa như vậy?

Diệp Lăng cười khổ. Ba Xích thấy Diệp Lăng liền nở nụ cười hung ác: “Tên khốn khiếp này! Hôm nay ông đây sẽ lột da mày.”

Dứt lời, Ba Xích đi về phía Diệp Lăng, ánh mắt tràn đầy sự độc ác.

Diệp Lăng vẫn mang dáng vẻ thoải mái. Đối với hắn đám người này cũng không khác gì một đàn kiếm hôi, chẳng thể làm cho hắn mảy may sợ hãi.

“Cách Tang! Giết hắn cho tao!”

Ba Xích hét lên. Âm thanh quá lớn, ảnh hưởng đến cánh tay của hắn khiến hắn đau đến mức nhe răng toét miệng.

Một gã đàn ông cường trang đứng bên cạnh Ba Xích bước ra, tay cầm một chiếc dao bầu sắc bén, vẻ mặt dữ tợn. Hắn chính là đệ nhất dũng sĩ ở đây.

“Chết cho tao!”

Cách Tang nhanh chân bước, cơ thể cao lớn gần một mét chín giống như một cái xe tăng chạy như điên trên mặt đất.

Vù.

Dao bầu bổ liên tục nhiều nhát, những người khác cười lạnh. Nếu con dao đó bổ lên đầu Diệp Lăng, chắc chắn sẽ khiến nó tách thành hai khúc.

Đối mắt với khí thế hung hãn của Cách Tang, vẻ mặt Diệp Lăng không đổi. Khi con dao của Cách Tang chuẩn bị chém xuống đầu hắn, hắn giơ tay lên, ngón tay kẹp lấy con dao.

Ngay sau đó, hết thảy mọi người đều kinh ngạc, khi trông thấy Diệp Lăng cầm dao bầu, nhấc bổng Cách Tang nặng gần hai trăm cân lên không trung.

Vù.

Tiếng gió lạnh lẽo thổi qua. Cách Tang bị Diệp Lăng nhấc lên không trung, rồi bịch một tiếng bị ném mạnh xuống đất.

Cách Tang phun ra một ngụm máu tươi, mắt trợn ngược, ngất xỉu.

Mọi người hít sâu một hơi, cảm giác tất cả lông tơ trong người đều dựng ngược, một luồng khí lạnh từ bàn chân vọt thẳng lên đỉnh đầu.

Thật khủng khiếp! Cách Tang mà cũng bị người kia hạ gục, còn bị nhấc lên không trung rồi ném đi dễ dàng như thế.

“Thằng nhóc! Dù mày có mạnh đến cỡ nào, cũng không thể địch lại tất cả chúng tao!”

“Các anh em, xông lên cho tao, giết chết thằng ranh con này! Tao muốn róc xương xẻ thịt nó!”

Ba Xích hét lên. Đám người sau lưng vô cùng tức giận, quên hết sợ hãi trong lòng, lao về phía Diệp Lăng.

Thế nhưng đúng lúc này, có một bóng người lao đến trước mặt Diệp Lăng, vẻ mặt lạnh lùng: “Lũ khốn khiếp kia, có muốn chết không? Mau cút ngay cho tao!”

Tất cả mọi người dừng lại, Ba Xích cũng không dám ho he.

Gần một trăm người không ai dám trái lời, tất cả cùng cúi đầu, tim đập rộn ràng.

Người đứng cạnh Diệp Lăng là đại pháp sư của Bạch trại, cũng chính là đại pháp sư kế thừa lão độc vật.

Địa vị của đại pháp sư ở Nam Cương cũng không quá cao. Nhưng quan trọng là thực lực của bọn họ thần bí khó lường, mỗi một người đều là thần hộ mệnh của từng trại.

Đám người Ba Xích lập tức rút lui, không dám thở mạnh. Ba Xích bướng bỉnh là thế cũng không dám diễu võ giương oai trước mặt đại pháp sư, trừ phi hắn muốn chết sớm.

Sau khi mọi người rời đi, đại pháp sư quay người lại, cúi người chào Diệp Lăng: “Đại nhân tôn kính, ta phụng mệnh Thánh nữ đến đây đón ngài.”

“Vừa rồi xảy ra va chạm, ta thay mặt bọn họ nói lời xin lỗi với ngài. Đại nhân độ lượng, đừng chấp nhặt với bọn họ.”

Diệp Lăng lắc đầu. Sao mình lại có thể chắp nhặt với đám người bình thường này được? Thật là hạ thấp bản thân.

Dứt lời, đại pháp sư dẫn Diệp Lăng đến trước một căn nhà. Sân nhà rất lớn, đứng trong sân là sáu đại pháp sư cau mày suy nghĩ.

“Thế nào? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Diệp Lăng đi lên phía trước, nhìn Ô Oa khẽ nói. Ô Oa khẽ gật đầu, vẻ mặt hơi khó coi.

“Quả thực có một chuyện rất khó giải quyết.”

Vấn đề có thể khiến cường giả Độ Kiếp Kỳ là Ô Oa vướng mắc, chắc chắn không phải chuyện bình thường.

Bình Luận (0)
Comment