Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 784 - Chương 784: Trừ Ma Vệ Đạo.

Chương 784: Trừ ma vệ đạo.

Khi nghe thấy những lời của Diệp Lăng, sắc mặt của Ô Oa càng trở nên khó coi, sau đó kể lại cho hắn nghe những gì đã xảy ra.

Hóa ra là cách đây không lâu, một trong mười tám trại tên là Thanh Phong xuất hiện một trận hạn hán hiếm thấy. Điều khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là thời tiết ở trại bên cạnh vẫn mưa thuận gió hòa.

Cứ vậy, mọi người đều cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng là cùng một khu vực, chỉ cách nhau có mười dặm đường núi, sao lại xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy?

Nếu như đây là ngẫu nhiên thì còn dễ hiểu, bởi vì thời tiết ngăn cách giữa hai núi khác nhau rất phổ biến, nhưng suốt một thời gian dài xảy ra lại khiến cho mọi người bàn tán không thôi.

Có người nói có quái vật xuất hiện ở trại Thanh Phong, đêm nào cũng hiện ra tấn công con người, thậm chí là đánh lén người sống. Chỉ trong vòng vài ngày, toàn bộ người ở trại Thanh Phong đều vô cùng kinh hãi.

Chỉ trong vòng vài ngày, các thôn dân đã không thể ngồi yên, vội đi gặp pháp sư của trại Thanh Phong, nhờ thầy trừ ma.

Pháp sư của trại Thanh Phong tên là Cách Nhĩ Nhật, tu vi khá tốt, là một cường giả Độ Kiếp Kỳ. Cho nên những con ma quỷ bình thường đều không phải đối thủ của hắn.

Cách Nhĩ Nhật đồng ý xuất quan, buổi tối bắt đầu tuần tra ở trại Thanh Phong. Thế nhưng trong lúc hắn đi tuần tra, một con quái vật đáng sợ đã xuất hiện.

Con quái vật này vô cùng cao lớn, sắc mặt u ám, trên người không có chút sinh khí nào mà còn tràn đầy luồng tử khí khiến người ta ngột ngạt.

Một ngọn lửa hừng hực cháy dưới chân, chỉ cần bước một bước là ngọn cỏ xung quanh đều bị thiêu rụi. Cách Nhĩ Nhật còn chưa đánh nhau với nó đã vội bỏ chạy.

Cách Nhĩ Nhật nói, chỉ riêng khí tức của con quái vật này thôi cũng khiến cho hắn cảm thấy vô cùng kinh hãi, không dám manh động.

Sau khi trốn thoát, Cách Nhĩ Nhật bẩm báo với Ô Oa. Dù gì Ô Oa cũng là thánh nữ của mười tám trại, sở hữu quyền lực khủng bố.

Nghe Cách Nhĩ Nhật trình báo, Thánh nữ đã dẫn theo sáu pháp sư cùng đi đến đó. Thế nhưng vừa mới đối mặt, sáu cường giả Độ Kiếp kỳ đã bị con quái vật đáng sợ đánh bay, không có một chút sức lực để chống trả.

Nhưng có một điều kỳ lạ là con quái vật này không đuổi theo bọn họ. Trái lại, sau khi đánh bay bọn họ, nó lại bắt đầu đi lang thang xung quanh, tựa như không có ý định làm hại người khác.

Quái vật không hại người, đây chắc chắn là một tin tốt. Thế nhưng đó cũng chỉ là một chút tốt đẹp trong hiểm họa mà thôi, bởi vì nếu chưa tiêu diệt được con quái vật này, đợi đến ngày nó trở nên điên loạn thì cả mười tám trại đều sẽ gặp tai họa.

Thế nên Thánh nữ mới mời Diệp Lăng tới. Đã biết hết chuyện xảy ra, Diệp Lăng khẽ gật đầu, đôi mắt lóe lên tinh quang, rồi lại lắc đầu cười khổ.

Nếu như hắn đoán không lầm thì con quái vật này được sinh ra khi hắn trở thành tiên nhân, là một trong những nhân quả trong quá trình tiên kiếp của hắn.

Lúc thành tiên cần phải cắt đứt nhân quả để về sau an tâm tu luyện. Cho nên, trước khi thành tiên, các cường giả đều giải quyết tất cả nhân quả trước đó.

Cũng giống như Diệp Lăng, sự việc của Ô Oa chính là do nhân quả của hắn gây ra. Có thể nói nếu như không có Diệp Lăng thì cũng không có chuyện như vậy.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là phỏng đoán, cụ thể vẫn cần phải tới tìm tên đó thì mới được chuyện gì thật sự xảy ra.

“Ta nghĩ ta biết con quái vật này là cái gì rồi.”

Diệp Lăng từ tốn nói. Ô Oa lườm hắn, nhếch miệng: “Nói nhảm, ta cũng biết nó là cái gì. Tra cổ tịch là biết ngay.”

“Hạn Bạt*, những xác chết đều trở nên khô cong. Nó cứ đi đến chỗ nào thì nơi đó đắt đai khô cằn nghìn dặm.”

(*: Quái vật gây khô hạn trong truyền thuyết)

Diệp Lăng đứng dậy, xoay người nhìn về phía những pháp sư, không khỏi nở nụ cười: “Chỉ là Hạn Bạt thôi mà. Nếu như biển đổi thì sẽ thành Hống.”

Hống là một con yêu thú đáng sợ, thứ mà Đức Phật của Phật Tổ Như Lai ở các vương quốc phương Tây ngự xuống chính là con quái vật này, cho nên, bản chất của nó vô cùng đáng sợ.

“Nếu trở thành Hống, e rằng có tìm ngươi tới cũng không làm gì được.”

Ô Oa gạt tóc sang một bên, lắc đầu. Dưới cái nhìn của nàng, Hống là một con quái vật vô địch thiên hạ. Đương nhiên nàng cũng không biết hiện tại Diệp Lăng đã trở thành Hồng Trần tiên.

Giờ đã biết nó là cái gì, Diệp Lăng tự nhiên không trì hoàn nữa, nhanh chóng đi về phía trại Thanh Phong.

Các pháp sư không đi cùng Diệp Lăng, người đi theo Diệp Lăng chỉ có Ô Oa, Thánh nữ của mười tám trại, người có thân hình nóng bỏng với làn da bánh mật hấp dẫn.

“Người lãng tử như ngươi, có phải đi đến đâu là hái hoa đến đấy không?”

“Đến Bạch trại, còn là vì chuyện của nữ nhân mà đến, ngươi nói ta nên vui vẻ hay là thất vọng?”

Giữa không trung, Ô Oa liếc nhìn Diệp Lăng một chút. Diệp Lăng sững sờ, không hiểu ý của cô ấy. Ô Oa cũng mỉm cười: “Vui là bởi vì nam nhân mà Ô Oa nhìn trúng không phải người tầm thường.”

“Buồn là vì khi đến Bạch trại, ngươi vẫn còn nổi lên ham muốn với người khác. Có phải là bởi vì ta không đủ hấp dẫn với ngươi?”

Nói xong, Ô Oa ưỡn ngực, uốn éo thân thể, nhìn chằm chằm Diệp Lăng. Diệp Lăng nghẹn lời. Thật ra, Ô Oa và Lưu Tử Đồng là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.

Một người thì vô cùng hoang dã, còn một người thì mang phong cách hiện đại.

Cả hai khuôn mặt đều rất thanh tú, dáng người lại càng không chê vào đâu được. Có điều lại thuộc về hai thế giới khác nhau, không thể so sánh được.

Diệp Lăng lúng túng không biết trả lời ra sao. Dọc đường đi hai người không nói chuyện với nhau. Diệp Lăng và Ô Oa nhanh chóng đi đến trại Thanh Phong.

Vào sáng sớm ở trại Thanh Phong, tất cả nhà cửa đều đóng chặt, đến một quán trọ cũng ngừng kinh doanh.

So với tiền bạc thì tính mạng con người vẫn quan trọng hơn, những người này vẫn có thể phân định rạch ròi giữa hai vấn đề này.

Hai người ngồi bên trong một cái đình nhỏ ở trại Thanh Phong, chờ Hạn Bạt xuất hiện. Ban đêm ở trên núi hơi lạnh, còn hơi ẩm ướt.

Hai người ngồi gần với nhau, có thể cảm giác được nhiệt độ làn da của mỗi người, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau.

“Ngươi có muốn rời đi nữa không?”

Ô Oa từ từ nói. Diệp Lăng sững sờ, tỏ vẻ khó hiểu. Ô Oa cười khổ: “Ta cảm nhận được. Mặc dù không biết vì sao hồng hoàn của ta lại ở trong cơ thể ngươi, cũng không hiểu sao ta lại không khống chế được nó nữa.”

“Nhưng dù sao thì hồng hoàn của ta vẫn ở trong thân thể ngươi. Ngươi sẽ quay lại chứ?”

Nghe Ô Oa nói vậy, Diệp Lăng nhìn lên trời, hít sâu một hơi: “Có lẽ có. Ta cũng không biết.”

Trong Tiên giới mênh mông, Diệp Lăng cũng chỉ mang tu vi Địa Tiên, làm sao có thể biết được chuyện xảy ra sau này?

Ô Oa cười khổ, đôi mắt bất chợt hiện lên vẻ cương nghị. Nàng đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng.

“Có muốn ta không?”

Dứt lời, trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Lăng, Ô Oa cởi áo khoác ra, để lộ dáng người mê hoặc.

“Không…không được đâu.”

Diệp Lăng nuốt nước bọt. Chúng ta bàn chuyện chính sự đi, làm cái này nhiều không tốt đâu.

“Có lẽ lần này ngươi rời đi, chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại. Ta chỉ có một yêu cầu cuối cùng. Ta muốn làm!”

Dứt lời, Ô Oa nhào lên người Diệp Lăng. Khí huyết Diệp Lăng lập tức sôi trào, mạnh mẽ đáp lại.

Chỉ là Diệp Lăng thật sự muốn kêu lên. Bọn hắn đang đi trừ ma, nhưng tình cảnh lúc này, còn khiến hắn cảm thấy bọn họ càng quỷ dị hơn.

Bình Luận (0)
Comment