Suốt nửa tiếng mây mưa, ban đầu, Diệp Lăng còn ngần ngại, xấu hổ, sau cùng cũng hoàn toàn thả lỏng.
Vào lúc nửa đêm, ở trong núi sâu, tiếng kêu của Ô Oa vang lên rất rõ ràng, âm thanh cao vút còn mang theo sự thống khổ khiến cho người của trại Tề Phong đều toát mồ hôi lạnh.
Trời ơi, sao lại xuất hiện thêm một ma nữ nữa vậy? Đúng là muốn lấy cái mạng già này rồi. Mà sao mỗi khi ma nữ kia kêu lên lại vô cùng kích động như vậy chứ?
Âm thanh này đáng sợ đến mức khi nghe kĩ nó, các nam nhân trong thôn trại đều cảm thấy nóng mặt.
Trong đình nhỏ, hai người đã chuyển sang giai đoạn cao trào, Diệp Lăng điên cuồng vận động, Ô Oa cũng mãnh liệt đón nhận.
Khu vườn tràn ngập sắc xuân, cảnh xuân cháy bỏng. Đương nhiên, hai người không hề quan tâm.
Nhưng đúng lúc này, ở bên ngoài thôn trại có một bóng người cao lớn đang chậm rãi đi về phía trại Thanh Phong. Mỗi một bước đi đều khiến cho mặt đất nứt toác.
Đầu nó không có tóc, hai mắt nằm trên đỉnh đầu, không mặc quần áo, làn da xanh tím, trên người còn toát ra một luồng tử khí kinh khủng.
Hạn Bạt là con quái vật đáng sợ được lưu truyền trong dân gian Hoa Hạ, nay lại một lần nữa đặt chân đến trại Thanh Phong.
Grừ! Tiếng gầm trầm thấp đáng sợ vang lên, toàn bộ người dân trong trại Thanh Phong đều sửng sốt. Trời đất, còn có thêm một người đàn ông khác nữa ở đây!
Lúc này đây, trong gian đình nhỏ, Diệp Lăng đang chìm đắm trong sắc xuân cũng phải sững sờ. Mẹ kiếp, sao lại xuất hiện vào thời điểm quan trọng như vậy?
“Mặc kệ nó. Tiếp tục đi. Nhanh nữa lên!”
Lúc này đã tới thời khắc cao trào, con Hạn Bạt có xuất hiện hay trời có sập đi chăng nữa đối với Ô Oa cũng không còn quan trọng, hiện tại nàng chỉ muốn lên đỉnh.
Diệp Lăng suy nghĩ mông lung nhưng vẫn cảm giác được Hạn Bạt đang đi về phía mình, còn cảm nhận được tốc độ của nó, hắn lập tức nghiến răng: “Mẹ kiếp!”
Một phút sau, trận mây mưa cuối cùng cũng kết thúc. Khi hai người còn chưa khôi phục lại tư thế, Hạn Bạt đã đến gần.
Hạn Bạt đứng cách đó không xa nhìn Diệp Lăng và Ô Oa, không khỏi sửng sốt, ánh mắt ngơ ngác. Mẹ kiếp, chuyện gì xảy ra đây? Đường đường là đại nhân Hạn Bạt mà lại phải nhìn thấy mấy thứ này!
“Các ngươi làm vậy có thấy ngại không?”
Giọng nói của Hạn Bạt ầm ầm như tiếng sấm. Diệp Lăng ở trong cái đình nhỏ, ngại ngùng cười, đôi tay vung lên, một vòng ánh sáng trắng xuất hiện trước mắt hai người. Sau khi ánh sáng biến mất, Diệp Lăng và Ô Oa đã thu dọn xong tàn cuộc.
Đương nhiên, sắc mặt Diệp Lăng vẫn còn hơi ửng đỏ. Dù gì hắn cũng chưa từng làm chuyện này trước mặt mọi người, dù cho đó là Hạn Bạt. Hắn dù gì cũng là Diệp Lăng, người có thân phận như hắn để người khác thấy được chuyện xấu hổ này thì thực sự là rất ngại ngùng.
Ô Oa ở bên cạnh hắn cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng ở phương diện này thì phụ nữ táo bạo hơn nhiều so với đàn ông.
“Hạn Bạt? Ta muốn hỏi ngươi, có phải ngươi đang đi tìm ta?”
Diệp Lăng ngượng ngùng cười nói. Hạn Bạt ở phía đối diện đã sắp trở thành thần tiên, tu vi hiện tại là Thần Anh đỉnh phong.
Chỉ cần bước thêm một bước nữa, nó sẽ trở thành Hống, cũng đạt tới cấp bậc Địa Tiên. Nếu cứ để nó đạt đến cấp bậc đó thì lúc thu phục nó, Diệp Lăng sẽ phải tốn một chút công sức.
“Ta đã bị chôn vùi ngàn năm. Từ nơi sâu xa đó, ta ý thức được có thứ gì đó dẫn ta về phía này.”
“Ta không muốn làm tổn thương người khác nhưng ta lại không muốn rời đi, cho nên ta vẫn luôn lang thang ở nơi đây.”
“Bây giờ gặp ngươi, ta mới hiểu được nguyên nhân thứ đó chỉ dẫn ta chính là ngươi.”
Dứt lời, Hàn Bạt đột nhiên di chuyển, thân thể cao lớn chấn động khiến cả vùng đất ầm ầm nứt toác, một ngọn lửa xanh nhàn nhạt bay lên bầu trời.
Hạn Bạt vỗ mạnh, đôi mắt đã hoàn toàn mất đi ý thức, hiện tại chỉ còn lại sát ý.
Sau hành động của nó, toàn bộ trại Thanh Phong rung lên, sắc mặt Ô Oa lập tức biến đổi.
Nhưng ngay sau đó, Diệp Lăng chỉ điểm một cái, một tia sáng vàng vọt lên bầu trời, sau đó tỏa xuống như một cơn mưa, trong nháy mắt bao lấy cả ba người bọn họ.
Sức mạnh của Hạn Bạt không thể lan tỏa ra bên ngoài, tất cả đều tấn công vào màn sáng màu vàng kia, sau đó hoàn toàn biến mất.
Khi Diệp Lăng làm xong tất cả mọi chuyện, bàn tay của Hạn Bạt lại điên cuồng tấn công. Ô Oa mở to mắt nhìn, trông thấy bàn tay Hạn Bạt rừng rực lửa cháy, đánh lên lồng ngực Diệp Lăng.
“Không!”
Ô Oa hét lên, thế nhưng ngày sau đó, nàng lại ngẩn ra. Không chỉ nàng mà Hạn Bạt đối diện cũng ngẩn ngơ, một chưởng dùng hết toàn lực của nó mà không thể thổi bay được Diệp Lăng, thậm chí cũng không khiến cho quần áo của Diệp Lăng mảy may rung động.
Không, không thể nào. Dù Hạn Bạt mới tỉnh lại không bao lâu, nhưng nó rất rõ về thực lực của chính mình.
Một chưởng này có thể đánh chết một cường giả Thần Anh hậu kỳ, vậy mà tên đối diện này, có vẻ không giống một Thần Anh hậu kỳ chút nào.
Một luồng ý thức u ám chỉ dẫn Hạn Bạt giết chết Diệp Lăng đang ngày càng phình chướng.
Lúc Hạn Bạt còn đang ngơ ngác, Diệp Lăng đột nhiên giơ tay ra. Lòng bàn tay như chứa sấm sét, mạnh mẽ nện vào ngực Hạn Bạt, giống như tia sấm đánh vào thanh sắt, âm thanh vang lên rất chói tai.
Âm thanh đó chui vào lỗ tai của Ô Oa khiến nàng cảm giác lỗ tai của mình như sắp nổ tung.
Còn Hạn Bạt thì trở nên vô cùng dữ tợn, phun ra một ngụm máu đen, lồng ngực sưng lên, bước chân liên tiếp lùi về phía sau. Đột nhiên, cái miệng đen của nó mở lớn.
Ù ù!
Một con rồng lửa màu đen điên cuồng lao về phía Diệp Lăng, khí thế cường hãn, mang theo hơi thở hủy diệt.
Nếu còn là Thần Anh hậu kỳ, Diệp Lăng có lẽ cần nhiều thần thông hơn để đối đầu với đòn đánh này. Nhưng bây giờ, hắn còn không cần dùng tới chín đại tiên anh trong cơ thể.
Hỏa long dữ tợn xông đến, sắc mặt Diệp Lăng vẫn không thay đổi, ngón tay khẽ giơ lên, một điểm sáng màu vàng lấp lánh lóe lên từ ngón tay.
Khi hỏa long lao đến trước ngón tay của Diệp Lăng, điểm sáng vàng kia ầm ầm bay ra!
Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên. Điểm sáng màu vàng đáng sợ ngay lập tức bao bọc lấy con hỏa long, từng sợi ánh sáng màu vàng quấn quanh thân thể của nó.
Con hỏa long vốn dữ tợn điên cuồng vậy mà ngay lập tức bị từng sợi kim quang giam lại không thể động đậy, thậm chí còn sắp sửa chịu thua.
Một tia kim quang mà có thể khủng khiếp như vậy!
“Nghiệt súc! Còn không thu tay lại, ta sẽ thu phục ngươi!”
Diệp Lăng đột nhiên hét lên, giọng nói ầm ầm như sầm, ánh sáng vàng vô song bên ngoài cơ thể bay vút lên trời, uy lực mênh mông, khí tức đáng sợ đột nhiên giáng lâm.
Khí tức như thần tiên khiến Hạn Bạt cảm giác như mình đang bị thiên đạo nhìn chằm chằm và chỉ cần một động tác nhỏ thôi, nó chắc chắn sẽ bị thiên đạo chém chết.