Hiện tại, tứ đại thiếu gia ở Đế Đô đã hoàn toàn không thấy tăm hơi. Chỉ có điều tre già măng mọc, một vài đại thiếu gia ở gia tộc khác đã lần lượt thay thế các vị trí đó.
Thêm cả việc mấy người Mạc Tinh một thời gian dài không ở Đế Đô, hiện tại ngoại trừ mấy đại thiếu gia cùng lứa với họ thì có rất ít người có thể nhận ra họ.
“ Đây chính là trưởng thành đó. Đàn ông mà, rồi cũng phải trưởng thành thôi.”
“ Như mấy năm trước, hôm nào ông đây cũng ở quán bar, ngày nào không gọi vài em là thấy cả người khó chịu, còn bây giờ thì sao? Hôm nào cũng phải ở nhà hầu hạ vợ, không nghe lời là “cây gậy” này của ông đây bị hái xuống ngay.”
Mạc Tinh vừa uống rượu vừa thoải mái nói. Đột nhiên, ở sàn nhảy trung tâm có một đám người trẻ tuổi xông vào đánh nhau, thế trận rất lớn.
Chỉ có điều bảo vệ quán bar đã lập tức xông vào can ngăn, kéo người sang hai bên. Nhưng người hai bên thế trận ồ ạt hung dữ như mới được ai tiêm tiết gà vậy.
“ Chẹp chẹp, nhìn đi, nhìn đi, giống chúng ta hồi trước quá. Tôi nói cho cậu biết nhé, nếu đổi lại là tôi trước đây, ai kéo tôi cũng không được, nhất định phải đánh cho ra trò, nếu không thì gọi gì là tuổi trẻ.”
“ Người trẻ tuổi ấy mà, không có phút xúc động sai lầm thì gọi gì là tuổi trẻ, hay lại phải đợi đến năm bảy mươi tám mươi tuổi? Thế thì thành người già đần độn mẹ nó rồi còn đâu?”
Mạc Tinh nhìn thấy cuộc ẩu đả thì lập tức kích động vô cùng, trực tiếp buông cốc lớn tiếng nói. Đám người trẻ tuổi bỗng nhiên ngẩn ra, nhìn về phía Mạc Tinh.
Diệp Lăng và Diệp Vô Đạo cũng ngây ra. Chết tiệt, cái tên này lại định gây chuyện đó hả, phải biết là đám trẻ tuổi này thủ đoạn độc ác lắm đó.
Mấy chuyện như tức lên thì hạ độc nhau, nói chuyện không hợp thì rắp tâm mưu sát nhau các thứ nhiều vô kể.
“ Anh trai! Anh rất có hiểu biết, con mẹ nó, không sai lầm gọi gì là tuổi trẻ? Các anh em, xông lên!”
Một tên cầm đầu lập tức nói, sau đó chửi thề một câu. Hai phe lập tức xông vào ẩu đả, làm bảo vệ nhìn mà ngu cả người.
Diệp Lăng nhìn Mạc Tinh, ánh mắt nói lên vấn đề. Cậu nhớ cho kỹ đấy, vụ đánh nhau này vốn đã êm rồi, là cậu khơi mào ra đó.
Bình rượu, ghế ngồi, thậm chí cả đĩa hoa quả hạt dưa bay ngập trời, cả quán bar bỗng chốc biến thành mớ bòng bong.
Chỉ có điều người trong quán bar nhìn mấy vụ việc thế này quen rồi, quán bar mà không đánh nhau thì gọi gì là quán bar. Một đám người trẻ tuổi ai cũng hung hăng, phát sinh chút xung đột cũng là chuyện thường thôi.
“ Chẹp chẹp, nhìn thấy chưa, tên nhóc này không tồi nhỉ, rất có phong phạm của tôi thời trẻ. Chết tiệt, nhớ lúc đó uy phong biết mấy, đấy mới gọi là đã!”
“ Ấy ấy, nhìn mau, nham hiểm quá đi. Có điều ông đây thích, tôi nói với cậu nhé, khỉ đi trộm đào, trộm được đào chưa gọi là cao tay, mà trộm đào xong tay dính đầy lông mới gọi là đẳng cấp cao nhất!”
“ Hai người này trố mắt trố mũi ra buồn cười thế, học hỏi đây này.”
Mạc Tinh nhếch miệng cười, Diệp Lăng và Diệp Vô Đạo nhìn nhau một cái rồi vỗ trán. Chết tiệt, tên này điên thật rồi, thế này thì còn ra thể thống gì nữa.
Chỉ vài phút sau, quán bar đã cử vài người đàn ông vạm vỡ đến, lập tức mời hai phe ra ngoài, thu dọn chiến trường vô cùng nhanh.
Đương nhiên, hai phe đều phải trả giá vì hành động của mình, số tiền bồi thường xem ra cũng không hề nhỏ.
Thấy hết đánh nhau, Mạc Tinh thở dài: “Chẹp chẹp, ôi, thôi bỏ đi vậy, hết náo nhiệt để xem rồi.”
Diệp Vô Đạo và Diệp Lăng lắc đầu, tên này đúng là chỉ sợ thiên hạ quá yên bình mà.
Ba người uống rượu một các nhàm chán, đương nhiên thi thoảng cũng có một vài cô gái tự dâng mình lên tận cửa, nhưng ba người họ bây giờ nào dám làm gì.
Vợ Diệp Lăng và Mạc Tinh đều sắp sinh, lão cha Mạc Thiên quản cũng chặt, mà tình cảnh của Diệp Vô Đạo cũng chả khác mấy, làm gì có ý gì được.
Đột nhiên mắt Diệp Lăng sáng lên, sau đó cười: “Hì hì, tôi nói này Mạc Tinh, phỏng chừng hôm nay cậu phải giả vờ chuyện đấy rồi.”
“Giả vờ? Tôi giả vờ cái gì, ông đây không có cái sở thích đó, có phải ngày trước nữa đâu.”
Mạc Tinh lớn tiếng nói, Diệp Lăng bên kia nhếch miệng cười, tỏ ra vô cùng thần bí: “Tôi nói cậu biết, hôm nay cậu không giả vờ không được, cậu có tin không?”
Không giả vờ không được?
Ông đây không tin đấy. Nhưng mà đúng lúc Mạc Tinh còn chưa nói ra lời thì có một người phụ nữ khoác tay một người đàn ông chậm rãi đi đến.
Lưu Uyển, trước kia Lâm Vũ Tình giới thiệu người phụ nữ quyền thế này cho Mạc Tinh. Mắt cô ta cũng rất tinh, nhìn thấy Mạc Tinh liền đi về phía này.
“ Ui da, không phải Mạc đại thiếu gia đây sao, hôm nay sao lại có thời gian đến đây ngồi thế?”
“Haizz, tôi nghĩ không ra mà, bây giờ anh đã kết hôn với Lý Khả rồi, đúng là người tính không bằng trời tính mà.”
“ Ồ đúng rồi, giới thiệu một chút, đây là tổng giám đốc công ty Thất Tinh của Hàn Quốc ở khu vực Hoa Hạ, cũng là người đàn ông của tôi.”
Lưu Uyển cười khẽ nói, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự khinh thường. Trong suy nghĩ của cô ta, Mạc Tinh chỉ là con trai của quan lớn mà thôi.
Ở thời buổi này, ai cũng có thể gặp phải bất trắc, còn ông chủ của một công ty lớn mới gọi là mát mày mát mặt.
Xã hội kinh tế nên kinh tế mới là tất cả, vả lại vì vấn đề nhân công, rất nhiều lãnh đạo đều rất khách khí với các giám đốc doanh nghiệp.
Như Lý Minh Hạo, cô ta phải dùng cả nửa năm mới quyến rũ được, cùng hắn ta đi dự tiệc vài lần, cũng được khối người bợ đỡ.
Lưu Uyển cảm thán nghĩ. Đúng là số trời mà, nếu như ban đầu đi theo Mạc Tinh, thậm chí còn chẳng dám tiêu chút tiền ấy chứ, sao mà thoải mái như bây giờ?
“ Darling, nước của em đâu, em muốn uống nước.”
Lưu Uyển chẳng hề nhìn ra ánh mắt của mấy người Diệp Lăng nhìn cô ta có mang theo một chút thương hại.
Lý Minh Hạo ở bên kia gật gật đầu rồi cười khẽ, nhìn mấy người Diệp Lăng vẻ khinh thường, rút một bình nước từ trong túi áo ra.
Modigliani, bình nước đó vừa rút ra, Diệp LĂng đã biết là thứ được xưng là nước khoáng đắt nhất thế giới.
Một chai chỉ 750ml có giá hơn 30 vạn tệ. Đương nhiên, đây cũng là thứ đồ xa xỉ mà một vài người dùng để khoe khoang, chứ chẳng có mấy người uống thật.
“Chẹp chẹp, Modigliani, Mạc đại thiếu gia, tôi nghĩ anh chắc cũng từng uống nước này rồi nhỉ?”
Lưu Uyển nhếch miệng, trong phút chốc thấy kích động vô cùng, kéo kéo cánh tay Lý Minh Hạo ngồi bên cạnh: “Darling! Ngon quá đi mất!”
“Đương nhiên, ở Hoa Hạ chẳng có mấy người được uống đâu, người Hàn Quốc chúng ta mới có tư cách để uống loại nước này.”
“ Có thể nói, loại nước này là được sản xuất riêng cho người Hàn Quốc chúng ta uống đó.”
Lý Minh Hạo cười khinh bỉ, Lưu Uyển bên cạnh đến ánh mắt cũng phát sáng: “Darling! Nhất định em phải sinh cho anh một đứa con, rồi cùng anh trở về Hàn Quốc.”
Sắc mặt đám Diệp Lăng ngồi một bên đột nhiên tối đi, Mạc Tinh cười nhạt: “Tôi nói hai vị này, giả vờ thượng đẳng cái gì? Chẳng qua chỉ là một cây súng nát với một cái xe buýt thôi mà.”
“Cút xa ra đi, ông đây nhìn thấy mấy người là thấy phiền rồi, đến mức muốn nôn cả chỗ bia mới uống ban nãy. Cẩn thận nôn hết vào hai người, tôi không đền nổi cái loại thượng đẳng như hai người đâu.”