Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 791 - Chương 791: Nói Người Đàn Ông Của Tôi Nghèo?

Chương 791: Nói người đàn ông của tôi nghèo?

Mạc Tinh không thích nhìn Lưu Uyển khoe khoang đòi đi nước ngoài làm thứ địa vị thấp kém, cô ta có biết là đang làm mất mặt tổ tiên không?

Dù có đi nước ngoài thật, gặp phải chuyện gì cũng phải mất mặt mà trở về thôi, kêu ca bất công cái gì, chẳng logic chút nào.

Những lời này của Mạc Tinh lập tức khiến Lưu Uyển và Lý Minh Hạo ngẩn ra, hai người không hề ngờ được Mạc Tinh lại chửi mắng như vậy.

Ôi, cậu dù sao cũng là một đại thiếu gia, sao lại chẳng có chút tố chất nào thế, có phải đầu óc có vấn đề không, chúng ta đều là người của giới thượng lưu mà.

“Anh bạn này, chúng ta đều là người của giới thượng lưu, cậu lịch sự một chút được không!”

Lý Minh Hạo vừa nói xong, Mạc Tinh ở bên kia đã trực tiếp xua tay: “Con mẹ mày, ai thèm làm giới thượng lưu với mày.”

“Là người giới thượng lưu mà lại chuyên đi làm chuyện của giới hạ lưu, có mất mặt không?”

“Suốt ngày làm mấy chuyện xấu xa, mưu tính làm chuyện thần không biết quỷ không hay, nên đừng có ở đó mà dạy đời người khác, làm được chút chuyện tốt thì la làng muốn ai cũng biết. Hạng người như mày, mẹ nó, đúng là làm khó quỷ thần mà.”

Mấy câu này của Mạc Tinh lập tức làm cho Lý Minh Hạo tức giận đến mức sắc mặt xanh lét. Khốn kiếp, từ khi hắn làm giám đốc công ty tại khu vực Hoa Hạ, chưa khi nào gặp phải chuyện như thế này cả.

“Tôi nói cho cậu biết! Tốt nhất cậu nên nói chuyện cho tử tế, nếu còn dám mắng chửi tôi một câu, tôi sẽ lập tức phản ánh lên Hoa Hạ.”

Lý Minh Hạo vừa nói xong, Mạc Tinh đã nhếch miệng: “Phản ánh? Phản ánh cái đầu mày.”

“Suốt ngày nói mấy lời thừa thãi, cút xa cho tao, cầm theo cả chai nước khoáng kia đi luôn đi, ở đó mà hù doạ ai hả? Mày có tin chai rượu trong tay ông đây bán ra cũng được hơn một trăm vạn không?”

Mạc Tinh cười khinh bỉ: “Cầm theo một bình nước chuyên bán cho mấy đứa ngu ngốc thì có gì đáng khoe khoang? Khoe cho mấy đứa đầu óc không bình thường à?”

Diệp Vô Đạo và Diệp Lăng nhìn nhau. Chẹp chẹp, tên này được đó chứ, mồm mép nhanh nhẹn phết, xem ra đều là do Diệp Lăng đào tạo ra cả.

Lần này hắn mắng làm cho Lưu Uyển và Lý Minh Hạo tức đến mức toàn thân run lên, đôi mắt cũng muốn biến thành màu xanh. Con mẹ nó, bắt nạt người khác quá đáng lắm rồi!

“Mạc Tinh! Tôi nói cho anh biết, thân phận của anh không xứng để ở đây ra oai đâu. Anh có tiền không, có dám tiêu không?”

“Anh cũng chỉ là ngưỡng mộ bọn tôi thôi. Tôi nói cho anh biết, anh chỉ đang ngưỡng mộ đến mức đố kị thôi.”

Lưu Uyển nghiến răng nghiến lợi nói, Diệp Lăng ngồi một bên thở dài: “Tôi bảo hai vị này, biết xấu hổ chút đi được không, hai vị không thấy chúng tôi rất ghét hai vị à?”

“Lưu Uyển phải không?”

“Cô sùng bái Hàn Quốc như vậy, thì đi với người ta đi, cứ về nhà mà sùng bái với nhau đi, ở đây làm màu cái gì, làm ra vẻ có phúc lắm đấy?”

“Mau lên, về nhà mà ôm linh vị tổ tiên cô, tuyên bố với tổ chức thế giới, nói rằng tổ tiên cô cũng là người Hàn Quốc, tiện thể đổi dòng máu trong người cô thành người Hàn luôn.”

Lưu Uyển tức đến mức muốn hộc máu, sắc mặt trắng nhợt. Tên này mồm miệng độc địa quá, câu nào câu nấy thâm hiểm như nhau.

“Tên khốn nhà mày! Mày là cái thá gì, đồ nghèo thối kia, mày có tư cách gì mà nói chuyện ở đây!”

Lưu Uyển nghiến răng nghiến lợi nói, Lý Minh Hạo bên cạnh cũng lập tức gào lên: “Đúng, đồ nghèo thối nát, tiền tiêu một năm của mày có đủ để mua một bình nước này không?”

“Tao nói cho mày biết, loại người như mày là kiểu người không có tiền nhưng vẫn cứ sĩ diện. Thế này đi, mày quỳ xuống xin tao, tao cho cậu mười vạn, thế nào? Yên tâm đi, tao nói được làm được.”

Lý Minh Hạo tự cho rằng đã nắm được thóp của Diệp Lăng, liên tục lớn tiếng.

Diệp Vô Đạo và Mạc Tinh ngồi bên cạnh ngây người. Ôi ôi, não hai kẻ này hỏng rồi sao, hay là ngày nào ở nhà cũng ăn đồ hỏng uống nước thiu thế, mắt nào nhìn thấy hắn nghèo đấy?

Nói ai trên thế giới này nghèo cũng được, nói Diệp Lăng nghèo? Ha ha.

“Chẹp chẹp, hai người biết cậu ấy là ai không? Nói cậu ấy nghèo? Ha ha, mẹ nó, hai người đùa à?”

Mạc Tinh vừa định nói thân phận của Diệp Lăng, chuẩn bị hù doạ hai kẻ kia một chút, thì một người phụ nữ xinh đẹp đi đến bên cạnh Diệp Lăng.

“Nói người đàn ông của tôi nghèo, ha, cũng thú vị đó.”

Giọng rất lạnh, Diệp Lăng ngẩn người nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, Lưu Tử Đồng!

Tình một đêm với mình ở Bạch trại. Chẹp chẹp, khéo quá đi mất, sao cũng đến đây rồi.

Mạc Tinh và Diệp Vô Đạo đều ngây ra. Ôi, hôm nay sao thế này, chơi xỏ nhau đấy à, chỗ nào cũng thấy bẫy. Đúng là thành thị, nguy hiểm ghê, tôi muốn về quê!

“Lưu tổng! Cậu ta là người đàn ông của cô?”

Lưu Uyển vừa định nói, sắc mặt Lý Minh Hạo đã trở nên xấu đi, hỏi. Mọi người ngay lập tức ngẩn ra, bao gồm cả Diệp Lăng.

Lưu Tổng?

Trong xã hội này, tổng giám đốc, giám đốc gì đó ở đâu cũng có, nhưng nếu là giám đốc của cả giám đốc của Thất Tinh Hoa Hạ, thì đúng là nhân vật lớn đó.

“Lý tổng sao thế, chẳng lẽ tập đoàn Bản Sắc của tôi trong mắt anh chỉ là đồ nghèo thối nát thôi sao?”

Lưu Tử Đồng cười nhạt, bỗng chốc đám người Diệp Lăng liền thấy rất vui vẻ. Ôi, tập đoàn Bản Sắc, tài sản mấy trăm tỉ đó, là tập đoàn tiếng tăm lừng lẫy ở Hoa Hạ.

Diệp Vô Đạo và Mạc Tinh lập tức nhìn Diệp Lăng, ánh mắt sắc bén. Nói đi, chuyện gì thế này, quyến rũ được Lưu tổng của tập đoàn Bản Sắc lúc nào thế?

“Lưu Tổng, tôi chưa từng nghe nói đây là người của cô. Vả lại, tập đoàn Bản Sắc cũng không phải là của một mình cô, đây chắc chỉ là tên trai bao được cô bao nuôi thôi đó chứ?”

Vừa chịu phải kích động, Lý Minh Hạo đã lập tức khôi phục lại thần thái, từ tốn nói, làm Lưu Tử Đồng tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Câu này quá không tôn trọng người khác rồi, nhưng Diệp Lăng ngồi bên cạnh lại rất vui vẻ. Trai bao, ha, kiếp này bản thân có nguồn gốc sâu sa với hai chữ “trai bao” đó chứ.

“Tôi cảm thấy anh nói hơi nhiều, anh là người của tập đoàn Thất Tinh đúng không?”

Diệp Lăng đứng ra, Lưu Tử Đồng ngồi bên cạnh ngẩn người, không ngờ rằng Diệp Lăng lại trực tiếp đứng chắn trước mặt mình, phải biết như vậy cần dũng khí rất lớn đó.

“Sao nào? Tập đoàn nổi tiếng thế giới, cầm đầu ngành truyền thông đấy.”

Lý Minh Hạo rất tự hào nói, Diệp Lăng nhìn hắn: “Cầm đầu cái mẹ mày, sao mày lại tự tin được thế nhỉ?”

Nói xong, Diệp Lăng lập tức gọi một cuộc điện thoại, nội dung nói chuyện rất đơn giản, trong vòng mười phút khiến cho tập đoàn Thất Tinh gặp phải đả kích.

Nghe đến đây, Lý Minh Hạo lập tức ngẩn người, cười ha ha rất lớn tiếng, Lưu Uyển ngồi cạnh cũng cười đến mức ôm bụng, mặc cho Lưu Tử Đồng có cảm giác được điều gì đó kì lạ, ánh mắt nhìn Diệp Lăng cũng rất bất ngờ.

Khiến cho tập đoàn Thất Tinh gặp đả kích?

Đùa gì thế.

Phải biết rằng muốn làm cho tập đoàn Thất Tinh gặp đả kích, cách duy nhất hiện nay là đến Mĩ, thao túng thị trường cổ phiếu Mĩ, Diệp Lăng có bản lĩnh này sao?

Diệp Lăng chẳng hề chú ý đến điệu cười của bọn chúng, chỉ nhún vai: “Yên tâm, trong mười phút sẽ thấy đáp án ngay.”

“Chỉ có điều, chúng ta phải nói đến chuyện khác thôi, vừa nãy mày nói, nếu tao quỳ xuống thì sẽ đưa tao mười vạn tệ?”

Bình Luận (0)
Comment