Mỗi lần quỳ mười vạn, lựa chọn này chắc sẽ khiến cho nhiều người phải bất ngờ. Cậu có tin tôi quỳ đến lúc cậu phá sản không?
Đương nhiên, cái giá này cũng quá cao rồi. Ở thời buổi vật chất tràn lan như hiện nay, mười vạn tệ cũng có thể khiến người ta hy sinh rất nhiều, bao gồm cả tự tôn.
Lý Minh Hạo nghe Diệp Lăng nói xong, dường như hiểu ra điều gì, cười ha ha, đến mức chảy cả nước mắt.
“Chẹp chẹp, sao nào, tôi biết ngay mà. Đúng là mơ giữa ban ngày, đòi khiến công ty Thất Tinh vĩ đại của tôi gặp đả kích sao?”
“Ha ha, bây giờ không phải cũng vì mười vạn tệ mà quỳ xuống hay sao. Yên tâm đi, cậu quỳ thì chắc chắn sẽ có mười vạn.”
Đúng lúc Lý Minh Hạo vẫn còn đang đắc ý, Diệp Lăng gật gật đầu: “Thế này đi, tao tôn trọng mày, cho nên nếu mày quỳ xuống dập đầu tao ba cái, sau đó gọi tao là ông nội ba câu, tao cho mày một trăm vạn.”
“Vả lại có thể làm bao nhiêu lần cũng được, chỉ cần mày dám thì đừng sợ tao không có tiền. Mày thấy thế nào?”
Diệp Lăng cười khẽ, Lý Minh Hạo và Lưu Uyển ngẩn người, một trăm vạn đòi người khác dập đầu gọi ông nội. Trời ơi, nếu như điều kiện này để cho người bên ngoài làm, ước chừng phải đánh nhau vỡ đầu chảy máu để tranh cơ hội này ấy chứ.
Thậm chí đầu gối Lý Minh Hạo cũng suýt nữa mềm đi. Đúng, hắn là tổng giám đốc của Hoa Hạ, nhưng tiền lương cả năm của hắn mới được có nhiêu đó?
Nếu như bây giờ quỳ xuống, chẳng qua là mất chút tôn nghiêm thôi mà, đoán chừng trong một đêm có thể kiếm được cả năm tiền lương đó chứ.
“Ha ha, đùa cái gì vậy, làm sao tôi biết được cậu có khả năng đó thật không?”
Lý Minh Hạo ngại ngùng cười, trong lúc hắn chưa từ chối trực tiếp, Diệp Lăng cười khẽ. Tên này đúng thật là chẳng có tí chí khí nào, nếu không thì sao không từ chối thẳng thừng?
“Nói cậu ta không có khả năng? Tôi thấy anh mới đang nói đùa đó, gia tộc Rothschild ở Mĩ, tập đoàn Hoa Mỹ ở Hoa Hạ, đều là do vợ của cậu ấy quản lí, anh cảm thấy cậu ta không có bản lĩnh đó sao?”
Mạc Tinh ngồi bên cạnh cười khinh thường. Đùa gì đó, một lần một trăm vạn, Diệp Lăng có thể khiến cho Lý Minh Hạo quỳ đến lúc chết đó.
Ầm, sắc mặt Lý Minh Hạo đột ngột thay đổi, lập tức cười khinh thường: “Đùa gì đó, con mẹ nó, tôi bảo tôi là bá chủ địa cầu đó, thì sao? Quan trọng là phải có người tin.”
Hắn không tin, nhưng sắc mặt Lưu Tử Đồng ngồi cạnh lập tức biến đổi, nhìn dáng vẻ Diệp Lăng, con ngươi co rút dữ dội, hít sâu một hơi: “Diệp Lăng, thì ra anh là người tên Diệp Lăng đó, sao anh lại lừa em?”
Diệp Lăng ngẩn ra rồi lập tức cười khổ: “Anh lừa em gì chứ, là ban đầu em nói không hỏi đến những chuyện khác, huống chi bây giờ anh mới biết em là giám đốc của tập đoàn Bản Sắc mà.”
Lưu Tử Đồng ngẩn người. Phải, bản thân có thể trách gì Diệp Lăng đây, lựa chọn đó ban đầu là để bản thân xả giận mà thôi, bây giờ cô có thể trách ai.
“Không! Không thể nào! Cậu thật sự là Diệp Lăng?”
Lý Minh Hạo vừa nghe đến tên Diệp Lăng đã ngu cả người, hắn sao có thể chưa nghe qua tên của người này.
“Việc này không quan trọng, tao hỏi mày, rốt cuộc mày có muốn quỳ hay không?”
Diệp Lăng cười nhạt, vừa nói vừa đi đến bên cạnh Lý Minh Hạo: “Tao nói cho mày biết, tao ghét nhất cái loại rác rưởi như mày. Ồ, đương nhiên là cả con đàn bà đứng bên cạnh mày nữa.”
Lý Minh Hạo nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Lăng! Tôi nói cho cậu biết, cậu có tiền nhưng tôi là giám đốc của tập đoàn Thất Tinh ở khu vực Hoa Hạ, không hề thua kém cậu. Tôi có thân phận, tôi có địa vị.”
“Ha, nhưng mà đối với tao mày chẳng đáng một xu.”
Diệp Lăng nhún vai. Đối với hắn, thân phận này là cái giẻ rách gì, nếu như hắn thật sự muốn lấy mạng Lý Minh Hạo, không biết có bao nhiêu cách.
Đúng lúc này, điện thoại của Lý Minh Hạo reo lên, sau khi hắn nghe máy thì sắc mặt thay đổi đột ngột, khó nhìn vô cùng, hơi thở cũng bắt đầu gấp gáp.
“Không! Không thể nào! Sao cậu có thể thao túng thị trường nước Mĩ? Không thể nào!”
Tập đoàn Thất Tinh bị thiệt hại ba phần mười, ba phần này không thể xem thường, vì nó có thể gây ra sự sụp đổ của tập đoàn Thất Tinh.
“Tao nói này, đừng có nói chỉ riêng mình mày, kể cả tập đoàn Thất Tinh của mày, trong mắt tao chẳng qua chỉ là loại sâu bọ thấp hèn mà thôi.”
Diệp Lăng lắc đầu, đứng đối diện với Lý Minh Hạo vừa làm rơi điện thoại đánh cạch một tiếng trên nền đất, sắc mặt xanh mét. Còn có một tin tức quan trọng nữa hắn chưa nói, hắn bị tập đoàn Thất Tinh sa thải rồi.
Bởi vì tai hoạ lần này chính là do hắn gây ra, Lý Minh Hạo quay người, nghiến răng nghiến lợi tát một phát lên mặt Lưu Uyển.
Bốp một tiếng, năm ngón tay hằn rõ vết lên mặt Lưu Uyển, Lưu Uyển trợn to mắt, kinh ngạc nhìn người đàn ông mới đánh cô ta, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Người đàn ông này lúc trước câu nào câu nấy nói yêu cô ta, nói muốn bảo vệ cô ta cả đời, bây giờ sao lại đánh cô ta?
“Đều là tại cô! Đồ thấp kém này! Khốn kiếp, nếu không phải tại cô thì làm sao tôi lại mất hết mọi thứ như vậy chứ.”
Lý Minh Hạo điên cuồng gào lên, rồi lập tức quay người nhìn Diệp Lăng, trên gương mặt tức giận cố rặn ra chút nịnh nọt: “Tôi muốn hỏi, lời nói của Diệp tiên sinh lúc nãy có tính nữa không?”
Lời nói?
Lời gì cơ?
Lúc mọi người vẫn đang ngẩn ra, Diệp Lăng gật đầu, Lý Minh Hạo không do dự chút nào, lập tức quỳ xuống, dập đầu cộc cộc cộc, sau đó gọi ông nội.
Lưu Uyển dại người ra, không thể thế được, người đàn ông cao cao tại thượng trong lòng cô ta, sao lại có thể quỳ xuống trước một thanh niên. Thậm chí còn tỏ ra thấp kém vô cùng, có thể nói là mất hết tôn nghiêm.
“Ha ha! Tốt! Tốt! Yên tâm, tao nói thì nhất định làm được, một trăm vạn của mày nhất định không thiếu xu nào.”
“Có điều, mày cũng rất nỗ lực để bày tỏ sự thấp hèn của mày!”
Diệp Lăng nói xong thì cười ha ha rời đi, Diệp Vô Đạo và Mạc Tinh cũng nhếch mép, liếc mắt nhìn Lưu Uyển và Lý Minh Hạo, rồi cũng lập tức quay người bỏ đi.
Lý Minh Hạo ngây ra: “Không! Không thể nào! Lúc nãy cậu nói rồi mà, chỉ cần tôi dập đầu, cậu nhất định sẽ đưa tiền, cậu đừng đi, tôi dập đầu cho cậu xem.”
“Ông ơi! Cậu cho tôi tiền, tôi sẽ gọi cậu là ông nội, gọi cậu là tổ tông!”
Lý Minh Hạo như phát điên, lại quỳ xuống điên cuồng dập đầu, Lưu Uyển ở bên cạnh cũng ngây ra. Tình huống gì thế này, con mẹ nó, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Trên con đường Hậu Hải, mấy người Diệp Lăng đi bộ mà không lái xe, ba người họ quyết định đi ăn chút đồ ăn nhanh rồi đi uống rượu.
“Chẹp chẹp, cậu đó, tôi thấy cậu mới là phải giả vờ đó, chẳng liên quan chút nào đến tiền của cậu cả.”
Mạc Tinh rất tức giận. Mẹ nó chứ, lúc nãy đáng ra là lúc tôi giả vờ ngầu, lại bị cậu chiếm hết cả uy phong, cậu nói xem tôi có thể vui nổi không?
Diệp Lăng nhún vai, ai biết được sao sự việc lại thành như thế chứ.
“Tôi thấy á, cậu cứ nên tán được cô ấy trước đi.”
Diệp Vô Đạo ở bên cạnh nhún vai nói.