Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 793 - Chương 793: Đời Người

Chương 793: Đời người

Nghe thấy lời Diệp Vô Đạo, Diệp Lăng ngẩn ra rồi lập tức quay người, nhìn thấy Lưu Tử Đồng đang chạy về phía đám người bọn họ.

“Ôi, tôi thấy tiệm này được đó, bọn tôi ở đây đợi cậu, cậu nắm bắt cơ hội đi nhé.”

Diệp Vô Đạo chỉ quán lẩu kinh doanh 24h bên đường, Mạc Tinh ở bên cạnh nhếch miệng: “Mẹ nó chứ, đã thấy ai xúi bậy em rể mình như cậu bao giờ chưa?”

“Tôi á, cũng chỉ là dân quèn thôi, tôi ước chừng trên đời cũng chỉ có mình tôi như thế. Nếu như để cho chú với bố tôi biết, chắc họ đánh gãy chân tôi mất.”

Hắn vừa nói vừa đi cùng Diệp Vô Đạo vào quán lẩu. Hết cách rồi, chỉ có thể làm như vậy thôi.

“Anh đừng đi!”

Lưu Tử Đồng chạy đến bên cạnh Diệp Lăng, thở hồng hộc nói. Diệp Lăng dừng lại, nhìn nhìn Lưu Tử Đồng rồi cười khẽ: “Có chuyện gì sao?”

“Chúng ta đi dạo chút đi?”

Lưu Tử Đồng hít sâu, khôi phục thần thái, lại trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ lạnh lùng, Diệp Lăng gật đầu.

Hai người cứ đi bộ như vậy. Hiện tại đã sắp hết năm rồi, không khí rất lạnh, Lưu Tử Đồng lại mặc không nhiều, mới đi một lúc đã bắt đầu hắt hơi.

Diệp Lăng lắc đầu, cười nhẹ rồi đưa áo khoác của mình cho Lưu Tử Đồng.

Hai người vừa hay đang ở một con ngõ yên tĩnh, Lưu Tử Đồng cảm nhận được sự ấm áp của chiếc áo mình đang khoác, ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng, ánh mắt rất dịu dàng.

“Nếu như em nói, em nguyện ý làm người phụ nữ của anh, anh có từ chối không?”

Lưu Tử Đồng đột nhiên nói, Diệp Lăng hơi ngẩn ra, căn bản không phản ứng kịp, nhưng Lưu Tử Đồng lại nói: “Phải, em không giàu bằng mấy người phụ nữ của anh.”

“Nhưng anh hãy tin em, em nhất định sẽ làm tốt hơn họ, hãy chọn em, buông tha cho họ. Em làm người phụ nữ của anh, tập đoàn Bản Sắc của em cũng sẽ là của anh!”

Lưu Tử Đồng nói xong, Diệp Lăng liền cảm thấy vui vẻ, người phụ nữ này tung hoành trên thương trường bao nhiêu năm nay, sao bây giờ lại trẻ con thế?

“Nếu như anh đồng ý, chẳng lẽ em không cảm thấy anh là một người đàn ông có mới nới cũ sao? Anh như vậy, em còn có chút cảm giác an toàn nào không?”

“Vả lại, tiền không phải là thứ để cân đo tình yêu. Họ là phụ nữ của anh, tuy họ có tiền, nhưng trước giờ anh không bao giờ can thiệp vào tiền của họ.”

“Quan trọng hơn cả là, em cho rằng anh sẽ từ bỏ mười mấy người phụ nữ chỉ vì một mình em hay sao?”

Diệp Lăng cười khẽ, Lưu Tử Đồng ngẩn ra, mười mấy người phụ nữ, Lưu Tử Đồng chẳng những không tin mà còn có thể thề, cả đời này cô chưa từng nghe qua chuyện như thế.

“Diệp Lăng! Anh cho rằng em đang nói bừa sao? Được, em nói cho anh biết, những lời em vừa nói đều thật lòng.”

“Từng có một người đàn ông rất quan tâm em, em cảm thấy anh ta rất yêu em, nhưng kết cục lại vô cùng thê thảm, bởi vì anh ta mà cổ phiếu của em rớt giá, hại em tổn thất mấy chục tỉ.”

“Em không hối hận, bởi vì đó là lựa chọn của em, em là một người trưởng thành, em có trách nhiệm trả giá cho mọi hành động mà em gây ra.”

“Nhưng mà anh biết không, em đến Nam Cương là bởi vì nút thắt trong lòng em không thể gỡ ra được. Em đã cố gắng rồi, nhưng tại sao những thứ anh trả lại cho em chỉ toàn là lừa dối?”

“Phải, em thừa nhận em trẻ con, em thừa nhận, xã hội bây giờ căn bản không phải là xã hội thích gì thì làm nấy.”

“Em gặp anh, em không tin thứ gọi là nhất kiến chung tình, nhưng kể từ ngày hôm ấy, hình ảnh anh trong lòng em vẫn mãi không tan biến.”

“Em không biết gia cảnh của anh, nhưng em vẫn nguyện ý làm người phụ nữ sau lưng anh.”

“Em lựa chọn tin anh sẽ không làm em tổn thương. Lựa chọn của em không phải được đưa ra trong lúc xúc động, em tin vào trực giác của mình, trực giác nói cho em biết em có thể dựa vào anh.”

“Nhưng quan trọng nhất là, anh khiến cho em rung động.”

Diệp Lăng nghe xong những lời này, không biết nên nói gì, ngẩn người một chút rồi hít sâu: “Lưu Tử Đồng, em nên biết chúng ta không phải là trẻ con, chúng ta đã trưởng thành rồi.”

“Anh thừa nhận những lời em nói ban nãy, nhưng em nên biết, anh rất lăng nhăng, vả lại có thể sau này anh sẽ không xuất hiện ở thế giới này nữa. Anh không muốn làm tổn thương em, như em nói, anh không muốn làm phụ nữ tổn thương.”

Nói xong, Diệp Lăng hít sâu một hơi: “Em là một người phụ nữ tốt, hãy cố gắng lên, anh tin em có thể tìm được người đàn ông em yêu, bạch mã hoàng tử trong lòng em.”

Trong con mắt như trân châu của Lưu Tử Đồng chảy ra vài giọt lệ tí tách, trông đáng thương vô cùng.

“Tạm biệt.”

Diệp Lăng cười khẽ, đột nhiên, mười mấy người áo đen đi ra trước mặt Diệp Lăng, ai nấy trông cũng vô cùng dữ tợn.

“Chẹp chẹp, một đôi cẩu nam nữ, tao thật không nỡ xuống tay.”

“Đáng tiếc, tao đã nhận tiền thì phải làm việc, nếu không thì danh tiếng của tao sẽ rớt mất.”

Kẻ áo đen cầm đầu cười nhạt, Lưu Tử Đồng bỗng chốc ngẩn ra.

Lưu Tử Đồng lập tức đứng dậy chạy đến trước mặt Diệp Lăng, dang hai tay ra: “Các người rốt cuộc là ai?”

“Bọn tôi là ai? Lưu tổng này, vì nghề nghiệp, tôi nghĩ tôi không thể trả lời câu hỏi này của cô được.”

Người áo đen lắc đầu, trong tròng mắt đột nhiên loé lên một tia khác thường: “Đương nhiên rồi, tôi rất thương hại cô, tôi nghĩ chút nữa, cô có thể hưởng thụ sự dịu dàng của ông đây đấy. Ha ha!”

“Tôi nghĩ, anh nên nói cho cô ấy biết đi. Anh thấy thế nào?”

Diệp Lăng cười khẽ, kẻ áo đen vừa định lên tiếng chửi, đột nhiên hắn cảm thấy trời đất quay cuồng, có một loại cảm giác hoảng sợ mà hắn không thể nào khống chế được.

“Là Vương Gia Hào đưa tôi một trăm vạn, bảo tôi giết cô, giết cô rồi, hắn ta sẽ có cách để chiếm đoạt cổ phần của cô.”

Lời của kẻ áo đen khiến Lưu Tử Đồng ngẩn ra. Vương Gia Hào là đối tác thân thiết nhất của cô, bây giờ lại có ý hãm hại cô!

Nhưng Lưu Tử Đồng cũng không đau lòng lắm, cô lăn lộn ở thương trường bao nhiêu năm nay, những thứ từng trải qua đã quá nhiều.

“Tự cẩn thận chút, anh nghĩ em có cách để thoát khỏi đây.”

Diệp Lăng nhìn Lưu Tử Đồng gật đầu, sau đó vung tay một cái, mười mấy người đứng trước mặt hắn lập tức thấy lồng ngực rung lên, sau đó ngã trên đất tắt thở.

“Những người này anh sẽ xử lý, em tự bảo vệ mình.”

Diệp Lăng nói rồi từ từ mất dạng ở đầu con đường, Lưu Tử Đồng cảm thấy hơi ngạt thở, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Đau quá, cảm giác này đau quá.

Lưu Tử Đồng nghiến răng, rồi khuất bóng ở phương hướng ngược lại với Diệp Lăng.

Có lúc trong đời người, sự tàn nhẫn hoặc thất bại là không thể thiếu, nếu cứ thuận buồm xuôi gió, có lẽ mới là sự đả kích chí mạng.

Kết cục của Lưu Tử Đồng bây giờ rất bình thường, cũng rất thực tế.

Trong quán lẩu, Diệp Lăng ngồi xuống cạnh hai tên kia, nhếch miệng: “Cứ phải dựa vào tôi, cuối cùng bị tôi khống chế rồi.”

“Xí, chém gió nó vừa phải thôi.”

Hai người cười ha ha, trong lòng hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment