Ba ngày sau, tại một bệnh viện nào đó, Diệp Lăng cùng những người khác đang lo lắng đứng đợi trước cửa phòng phẫu thuật.
Diệp Lăng, Mạc Tinh, Mạc Tử Đạo, Mạc Tử Thư, lão Mạc, Diệp Thiên và cha mẹ của Lý Kha, tất cả đều đang đứng ở cửa phòng sinh chờ đợi, vẻ mặt cực kỳ lo lắng.
Hai người phụ nữ bất thình lình đều có dấu hiệu sắp sinh, khiến cho nhà họ Mạc lần này bận rộn đến nỗi không thấy người đâu.
"Mạc Tinh, cậu đừng lo lắng, tôi có kinh nghiệm, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện đâu. Hơn nữa bệnh viện này làm sao có thể xảy ra sai sót chứ."
Diệp Lăng ở bên cạnh an ủi Mạc Tinh, nhưng trong lòng hắn cũng đang căng thẳng lắm, bất kể trải qua bao nhiêu lần, cứ mỗi một lần bắt đầu trải qua việc này, tim hắn đều như thắt lại.
Mạc lão ở một bên chống gậy: "Yên tâm đi, ta đã mời cả viện trưởng đến rồi. Cháu trai cháu gái của ta nhất định là an toàn, nếu mà dám xảy ra một chút sai sót, ta sẽ bắn chết bọn họ."
Mạc lão có hơi căng thẳng nói. Lần này hai đứa Mạc Tử Thư và Mạc Tử Đạo không ngờ lại không hề gây gổ với ông, mà lại vui vẻ gật đầu đồng ý.
Nói thừa, bên trong đó là một đứa cháu trai sắp chào đời, một đứa lại là con gái, chẳng ai muốn có chuyện gì xảy ra.
"Ông ơi, tay của ông bị sao vậy? Tại sao lại run bần bật như vậy? Có phải là có vấn đề gì không? Không phải là bệnh Parkinson đấy chứ. Ông nhanh đến bác sĩ khám thử đi." Mắt Mạc Tinh đột nhiên căng thẳng, nhìn thấy tay lão Mạc liền vội vàng hỏi, nhưng câu nói này lại khiến những người xung quanh, đặc biệt là nhân viên y tế của ông đều kinh hồn bạt vía.
Nếu ông ấy có xảy ra chuyện gì thì sự việc nghiêm trọng rồi đấy. Không ai gánh nổi trách nhiệm này đâu.
"Khốn kiếp, tao đây là kích động, kích động mày có biết không hả? Tao không biết mày lớn lên kiểu gì, tao cho mày ăn cái gì mà lớn không biết!"
"Ông Giang, nói cho thằng cháu trai ngu ngốc khốn nạn của ta nghe xem, tại sao khi kích động tay lại run lên!"
Mạc lão kịch liệt thét lên, bên cạnh có một nhân viên y tế đứng ra gật đầu: "Mạc thiếu, khi người ta kích động, thần kinh sẽ dẫn đến một vài thay đổi. Về việc run tay như thế này, tôi nghĩ cũng đáng nói dài dòng một chút.”
"Nói cái đầu ông, câm miệng cho tôi, câm miệng!" Mạc Tinh thấp giọng nói, ông Giang vừa sửng sốt nhìn lão Mạc với ánh mắt vô tội, ý tứ rất rõ ràng. Thủ trưởng ngài nhìn xem, cháu của ngài căn bản là không cho ta nói đến vấn đề này, vấn đề khoa học đấy.
Mạc lão nghiến răng lại, nhưng đúng vào lúc này, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, một vị bác sĩ mặc áo trắng ôm một đứa bé đi tới: "Thủ trưởng, chúc mừng, chúc mừng nhé, mẹ con bình an vô sự!"
Mẹ con đang nhắc đến chính là Lý Kha!
Mạc lão tức thì phấn khích hơn bao giờ hết, Mạc Tinh bên cạnh nhanh chóng đón lấy con trai từ trong tay bác sĩ, ngắn nhìn con trai còn đang nhắm mắt, đột nhiên vui mừng đến lạ: "Haha! Tôi được làm cha rồi! Tôi được làm cha rồi!"
Giữa lúc này đột nhiên đứa nhỏ bắt đầu khóc oa oa, Mạc Tử Đạo nghiến răng đánh lên đầu Mạc Tinh một phát: "Cút nhanh, mày doạ cháu của tao sợ rồi!"
Vừa nói, Mạc Tử Đạo vừa trực tiếp ôm đứa nhỏ vào lòng, kích động quá đi mất: "Mẹ Mạc Tinh này, bà đã thấy chưa? Đây chính là cháu trai, cháu trai của chúng ta đấy!"
Mẹ của Mạc Tinh đã qua đời cách đây mười năm. Mạc Tử Đạo đang chìm trong xúc động, nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên đầu của Mạc Tử Đạo hứng phải một cú đấm cực kỳ mạnh.
"Phắn đi, mày thực sự doạ cháu của tao đến sợ luôn rồi. Cút sang một bên cho tao."
Người lên tiếng không ai khác, chính là Mạc lão, ông đang run rẩy "giành" lấy đứa bé từ tay Mạc Tử Đạo, nước mắt lưng tròng: "Haha! Ta có chắt rồi, có chắt rồi haha!"
Mọi người ở xung quanh ai nấy đều giật giật khóe miệng, ba đời ông cháu nhà này đúng là đều kỳ quái như nhau, cách nói chuyện cũng y hệt nhau vậy, nhưng mà có ai dám lên tiếng chứ?
"Mà bố ơi, con nói nghe này, đây hình như là cháu của con mà, bố không thể bá đạo như vậy được, bố phải để cho ông nội nó là con nhìn thử, phải để con bế thử nó chứ."
Mạc Tử Đạo nuốt nước bọt cái ực nói, ông đã phải hạ quyết tâm rất lớn trong quyết định này, dù sao thì tính khí Mạc lão cũng rất cáu kỉnh, vậy nên đành phải ra tay thôi.
Mạc lão bỗng trố mắt nhìn, "Biến đi, mày hả, cứ bận rộn với sự nghiệp của mày đi, mày làm gì mà có thời gian rảnh rỗi? Từ nay về sau, tao sẽ chăm sóc thằng chắt bảo bối của tao, ha ha."
Mạc Tử Đạo ngẩn người, đành phải thở dài, nghĩ phải làm sao để phản bác lại lời nói của bố mình đây?
Sau vài phút, cuối cùng Mạc Tử Đạo cũng nhẹ nhàng ôm đứa trẻ vào lòng, nghĩ đây chính là cảm giác thân thích, nhưng Mạc Tinh ở bên cạnh lại có ý không vui.
"Cái đó, con nói này bố ơi, đây hình như là con trai của con mà, bố không thể bá đạo như vậy được, cũng phải để người làm cha này là con được nhìn thử, được bế thử chứ?"
Mạc Tinh tràn đầy khao khát nói, đương nhiên là quyết tâm cũng rất lớn, trong cái gia tộc này, tính khí ai nấy cũng rất cáu kỉnh mà, một lời không vừa ý liền ra tay đánh.
Mạc Tử Đạo lặp lại lời của Mạc lão vừa nói: "Biến đi, mày hả, bận rộn với công việc của mày đi, ít hôm nữa ta sẽ trở về Đế Đô, để cùng ông nội mày chăm sóc cháu yêu bảo bối của ta, ha ha."
Chết tiệt, lại bị một gậy đánh bay về nguyên điểm. Mạc Tinh khóc không ra nước mắt, trong khi bố mẹ Lý Kha thì có vẻ khó xử. Với tình huống này, sau này mà muốn đến thăm cháu mình, liệu có cơ hội được gặp không đấy?
Đúng vào lúc này, đột nhiên cánh cửa phòng phẫu thuật lại mở ra lần nữa, bác sĩ đang bế một đứa bé trên tay bước ra: "Thủ trưởng, mọi chuyện đều hoàn thành rất tốt đẹp, mẹ con đều bình an cả."
Mạc lão kinh hỉ tột độ, nhanh chóng đón lấy đứa bé: "Haha! Cháu gái của ta, minh châu bảo bối của Mạc gia ta, để ông xem chút nào."
"Haha! Con nhìn xem mắt này, mũi này, miệng này, trông giống y hệt như Tư Thanh vậy, xinh đẹp, thật xinh đẹp!"
Lão gia vui mừng lắm, công phu một lúc mà đời thứ tư có thêm tận hai đứa, có thể không vui sao được?
"Bố ơi, để con và bà nội cũng nhìn một chút đi, bố hiểu mà, lời anh cả nói vừa rồi, con cũng sẽ không nhắc lại nữa."
Mạc Tử Thư nuốt nước bọt, cảm thấy tình hình hiện tại sao mà còn khó hơn cả đi đánh giặc vậy chứ.
"Mày nhìn gì mà nhìn, Đàn ông như mày, biết bế đứa nhỏ sao? Phu nhân bà bế đi, đừng để nó đụng vào đứa nhỏ, ngộ nhỡ nó đụng vào cháu ta lại khóc, con gái quý như vàng, đừng để nó làm cháu ta khóc.”
Mạc lão trừng mắt nhìn Mạc Tử Thư, sau đó giao đứa nhỏ cho Lý Trinh đang phấn khích muôn phần.
Mạc Tử Thư thấy vậy tức giận đến độ thổi râu trừng mắt, lần này ông ấy đã thành ông nội rồi, làm sao có thể không có địa vị như vậy, xem ra ông cùng đại ca phải tìm cách chống lại mới được.
Mạc Tử Đạo cũng tâm linh tương thông nhìn qua Mạc Tử Thư, rất kiên định gật gật đầu, thần sắc vô cùng kiên quyết.
"Hây, ông nội mau nhìn xem, hai người bọn họ có ý định muốn chống đối kìa. Nhanh dùng gậy của ông đánh bọn họ đi, hai con người gan to bằng trời này!"
Mạc Tinh đột nhiên bật cười ha hả, Mạc Tử Thư và Mạc Tử Đạo thình lình quay lại, ánh mắt như muốn giết chết Mạc Tinh.
Diệp Lăng ngồi bên cạnh ngây người, ây da mẹ kiếp, gia tộc này thật đúng là kỳ quái mà.