Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 795 - Chương 795: Cuộc Đụng Độ Của Lưu Vân Chí

Chương 795: Cuộc đụng độ của Lưu Vân Chí

Một ngày sau, Lý Kha và Mạc Tư Thanh đều được xuất viện. Đối với lời dặn của bác sĩ, Mạc lão đã sai người lấy giấy bút ghi chép lại không để sót một chữ nào.

Hôm đó Diệp Lăng cũng gọi điện thoại cho Vương Thục Phân báo bình an, tiện thể hắn cũng bàn bạc với bà vài chuyện.

Bây giờ gia đình họ có ba đứa con, hai tên nhóc Hàn Lâm và Ninh Mộc Lang thường hay về nhà, Vương Thục Phân và Diệp Thiên thực sự rất vất vả.

Thuê bà vú hay bảo mẫu thì hai người họ lại không yên tâm. Lần này Diệp Lăng đã quyết định sẽ nói ra ý kiến của mình.

Cha mẹ của Mạc Tư Thanh ở nhà cũng không có việc gì, cô con gái duy nhất cũng đã gả đến Đông Hải, đứa trẻ này không bằng cứ để hai người ấy chăm sóc đi, ít nhất việc này cũng có thể mang lại cho hai người già bọn họ niềm an ủi và hứng thú trong cuộc sống.

Một hồi suy nghĩ trước sau, Vương Thục Phân vô cùng không nỡ mà quyết định đồng ý, nhưng bà cũng nói thêm rằng, mỗi năm đều phải trở về Đông Hải một thời gian, dù sao thì đây cũng là cháu gái của bà.

Ba người Mạc Tử Thư, Mạc lão cũng như Lý Trinh khi nghe được tin này thì kích động vô cùng, Lý Trinh thì ngày càng yêu quý Diệp Lăng.

Mạc Tử Thư phấn khích vỗ vai Diệp Lăng: "Tiểu tử này, thật không uổng công ông đây bồi dưỡng cho mày mà. Không tồi, không tồi!"

"Ừ, thật là hiểu chuyện. Từ nay về sau, ta sẽ không còn cô đơn nữa rồi. Ta sẽ đặt tự mình đặt tên cho hai đứa nhóc này, kẻ nào dám giành với ta, ta sẽ giết hắn!"

Thôi, ông đã nói như vậy thì ai dám cùng ông tranh giành nữa. Có lẽ một ngày sau, hai cái tên xán lạn sẽ lại xuất hiện rồi.

Con trai của Mạc Tinh tên là Mạc Hướng Thiên, còn con gái của Diệp Lăng tên là Diệp Uyển Nhu, hai cái tên này thật sự cũng không tệ, ít nhất còn chấp nhận được.

Trong thời gian một tháng ở Đế Đô, Diệp Lăng và Mạc Tư Thanh đã kết thúc thời gian ở cữ (một tháng sau sinh). Trong một tháng này, Mạc lão phấn khích đến nỗi, mỗi ngày chỉ mới hơn năm giờ sáng đã đến chờ trước cửa phòng của hai đứa nhỏ.

Đặc biệt là vào lúc nửa đêm, vừa nghe tiếng đứa nhỏ khóc, ông liền trực tiếp xông ra ngoài, vô cùng kích động, ôm lấy chắt trai chắt gái của mình.

Trời ơi! Vậy thì doạ cho đội y tế của ông ấy sợ chết mất. Cách này không được đâu, thân thể của ông ấy không thể chịu nổi giày vò như vậy.

Kết quả vẫn không thuyết phục được Mạc lão. Hết cách rồi, nếu vậy phải làm phiền đến hai người già bọn họ rồi, đích thân đến thuyết phục ông ấy, như vậy ông mới có thể thì nghỉ ngơi thật tốt, để ngày còn đi chơi với mấy đứa nhỏ.

Một tháng sau, chính là tiệc đầy tháng của hai đứa trẻ, đương nhiên là không cần phải nói, một nhà khách Chính phủ vô cùng ổn thoả. Hơn nữa vào hôm đó, trang trí vô cùng lung linh chói loá, tất cả đều là các vị khách có vai vế tên tuổi.

Diệp Lăng và Diệp Thiên thì ổn hơn, dù sao thì họ cũng đã gặp qua quá nhiều rồi, nhưng việc này lại khiến những người thân trong gia đình Lý Kha phải sợ hãi đến nỗi vừa dùng bữa vừa rùng mình

Ôi trời ơi, nhìn anh chàng kia đi, không phải là Mạc Mạc người thường xuyên xuất hiện trên TV sao. Cậu ta thậm chí còn đóng vai người phục vụ với nụ cười tươi rói nữa kìa.

Ây da mẹ ơi, sao hai vị lão gia này lại đích thân đến đây vậy, hơn nữa còn tặng quà đắt tiền nữa chứ. Không được rồi không được rồi, tôi lại bị tăng huyết áp mất thôi.

Mau nhìn đi, vị kia chính là người sở hữu chiến tích hiển hách. Vậy mà nay lại tùy tiện uống rượu với Mạc lão. Mau dụi mắt đi, bịt tai lại đi, cái này không nghe nổi đâu.

Tóm lại, tiệc đầy tháng này khiến cho tất cả người thân của nhà họ Lý đều bị doạ đến hồn bay phách lạc, đến nỗi không thấy một ai bình thường, huyết áp tăng vọt.

Sau khi kết thúc, Diệp Lăng và Mạc Tư Thanh lại trở về Đông Hải, Diệp Uyển Nhu được giao cho Mạc Tử Thư và Lý Trinh chăm sóc, đối với việc này, Mạc Tư Thanh cứ không ngừng bĩu môi.

Nét mặt cô hiện lên vẻ không vui khiến Mạc Tử Đạo gấp đến nỗi hét lên: còn không hiểu chuyện bằng con rể Diệp Lăng nữa, không biết là nên để người già có thêm niềm an ủi hay sao.

Trở về Đông Hải, Diệp Lăng cứ sống nhàn nhã qua ngày như vậy, đương nhiên vấn đề trở về Tiên giới để độ kiếp đã được liệt kê vào hành trình rồi.

Không phải vì nguyên nhân nào khác, mà là do Diệp Lăng phải suy nghĩ cho những người xung quanh hắn. Hiện tại căn cơ tu vi của hắn còn quá yếu, nếu đợi đến sau khi bọn họ đã trải qua sinh lão bệnh tử rồi, mà hắn vẫn chỉ ngang mức tu vi này, thì hắn thực sự sẽ vĩnh viễn bị tách biệt.

Nhưng Diệp Lăng không biết rằng, một nguy cơ khủng khiếp đang rình rập đến gần bên hắn, và chính nguy cơ này đã làm đảo loạn hết tất cả sắp xếp của hắn.

Vào ngày nọ, Diệp Lăng đang ngồi nhàn nhã ở nhà thì Lưu Vân Chí đi đến, sắc mặt cậu u ám, ngay cả đôi mắt cũng đỏ rực.

"Anh rể, nếu như em có xảy ra chuyện gì, anh nhất định phải chăm sóc tốt cho bố mẹ và chị gái em nhé!"

Lời của Lưu Vân Chí thốt ra khiến Diệp Lăng nhất thời sửng sốt. Cái thằng này sao lại nói giống như chào từ biệt vậy?

"Có chuyện gì thế? Nói anh nghe xem. Anh nghĩ nếu có chuyện gì thì chắc cũng không đến nước đó đâu."

Diệp Lăng vội vàng hỏi, đối với hắn mà nói, cho dù Lưu Vân Chí có giết người đi chăng nữa, hắn cũng có đủ khả năng để khiến Lưu Vân Chí bình an vô sự. Đương nhiên, hắn sẽ không vì thế mà bảo vệ em hắn một cách không có giới hạn.

Lưu Vân Chí vừa nghe Diệp Lăng nói xong, khoé mắt đột nhiên ướt đẫm lệ.

Hắn quỳ rạp trên mặt đất: "Anh rể!"

Diệp Lăng vội vàng kéo cậu dậy: "Em đang làm gì vậy? Mau đứng lên cho anh. Nếu để chị gái em nhìn thấy thì cô ấy sẽ nghĩ gì?

Lưu Vân Chí siết chặt hai tay, gật đầu, sau đó kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra cho Diệp Lăng nghe.

Hóa ra là trong quán bar nơi mà Lưu Vân Chí làm việc, có một cô gái rất tốt. Lưu Vân Chí vừa gặp đã yêu, còn cô gái đó thì đối với cậu cũng không tệ, hai người đã yêu nhau cách đây 2 tháng rồi

Mối quan hệ của họ vẫn luôn tốt đẹp, nhưng một tai họa, hoặc một cái gì đó khác đã xảy ra.

Một hôm, con trai của chủ quán bar đã đến đó và nhìn thấy cô gái ấy, hắn nhất định muốn cô ấy làm người phụ nữ của hắn, tất nhiên là cô gái không đồng ý.

Kết quả là Lưu Vân Chí đã xảy ra tranh chấp với hắn ta, ban đầu thì cũng không có chuyện gì, nhưng vào hôm qua, cô gái đó đột nhiên không liên lạc được.

Mãi đến tối, Lưu Vân Chí mới liên lạc được với cô, hóa ra cô gái đã bị gã chết tiệt hôm đó làm nhục.

Trong phút chốc, Lưu Vân Chí như phát điên lên, trực tiếp vác dao đi tìm thằng con trai ông chủ, Lưu Vân Chí không nói lời nào liền cầm dao xông lên.

Nhưng một nhát dao không hề đâm trúng người hắn ta, hơn nữa còn có rất nhiều người ở đó, vì vậy Lưu Vân Chí đã bị bọn chúng đánh cho một trận.

Kết quả là con trai của ông chủ đã báo cảnh sát và nhập viện. Chuyện này Lưu Vân Chí sẽ không thể dễ dàng bỏ qua, hơn nữa cũng không thể gọi cảnh sát. Một khi Lưu Chí Vân gọi cảnh sát, danh tiếng của cô gái sẽ bị hủy hoại.

Diệp Lăng nghe xong sự việc, sắc mặt xanh lét, hít sâu một hơi: "Vân Chí, nói cho anh biết, em đã nghĩ kĩ chưa? Cô gái kia đã bị như vậy rồi, em chắc chắn sẽ vẫn ở bên cô ấy chứ?" "

Lưu Vân Chí ngẩng đầu, cười khổ: "Anh rể, nói một câu khó nghe thì nếu đó là chị gái em, anh sẽ làm sao?"

Nghe xong câu đó Diệp Lăng gật đầu: "Ừ, em đã nói như vậy thì được rồi!"

"Đi thôi, anh cùng em đi xem thử, rốt cuộc là cái thằng rác rưởi nào dám làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, ngay cả em trai của Diệp Lăng tao cũng dám động, đúng là đâm đầu vào chỗ chết!"

Diệp Lăng đứng bật dậy, đằng đằng sát khí!

Bình Luận (0)
Comment