Bệnh viện Lam Sơn, bệnh viện tư hàng đầu ở thành phố Đông Hải, bên trong có hàng loạt đội ngũ giáo sư chuyên gia, có danh vọng rất lớn trong cả Đông Hải và Hoa Hạ.
Trong một phòng bệnh riêng, một căn phòng ngay ngắn sạch sẽ, một thanh niên hơn hai mươi tuổi đang nằm trên giường bệnh.
Sắc mặt thanh niên nọ xanh xao, quấn băng quanh eo, trông dáng dấp cũng tạm, cũng coi như là thanh tú, chỉ có điều trong mắt lấp lánh nước, có chút không tự nhiên lắm.
Bên giường bệnh có một đôi vợ chồng, một người già đang đứng. Người già nọ chống gậy, khí thế mạnh mẽ, thậm chí nếu chỉ nói đến khí thế, cũng đã đủ để trấn áp không ít người có gia cảnh, thân thế không nhỏ.
“Ông bà ngoại! Hai người nhất định phải báo thù cho con, nếu như không phải bạn con nhanh tay kéo con, e là bây giờ hai người không nhìn thấy tiểu Vũ nữa rồi, chắc là con đã chết rồi đó.”
Thanh niên đang nằm trên giường tên là Phạm Vũ, người đang đứng là bố mẹ và ông hắn, tên này là đích tôn của cả hai họ nội ngoại.
Vả lại gia thế cũng được coi là gia đình quyền quý, nhà cha mẹ hắn đều có quyền có thế, đến cả bệnh viện này cũng là sản nghiệp của nhà hắn.
Vả lại ông hắn, người đang chống gậy, từng là một nhân vật có tiếng tăm trong thành phố Đông Hải, nhiều lão nhân nhìn thấy ông cũng phải chắp tay đón chào.
Cũng chính là vì gia thế này mà Phạm Vũ luôn coi trời bằng vung.
“Hừ, tình hình an ninh của Đông Hải hiện tại đã sa sút đến mức này rồi sao? Mà mày cũng hay lắm, đi phá quán bar, chọc vào ai rồi, sao không tra rõ gia cảnh người ta?”
“Lần này tiểu Vũ không sao, lỡ như nó có mệnh hệ gì, hai người bảo tôi sống thế nào đây!”
Ông già nghiến răng nghiến lợi nói với cha mẹ Phạm Vũ, bố Phạm Vũ lắc đầu, sắc mặt tối đi, đứa con một của mình bị người nhà chiều hư rồi.
Vả lại ông cũng biết, lần này không chỉ có người tên Lưu Vân Chí sai: “Tiểu Vũ! Con làm ra chuyện khốn nạn như thế, bây giờ còn không biết xấu hổ mà tỏ vẻ đáng thương!”
“Tôi nói này lão Phạm, anh nói thế là có ý gì, tôi nói cho anh biết, nhất định là người phụ nữ đó nhìn trúng tiểu Vũ rồi quyến rũ nó, may là con trai tôi không sao!”
“Anh nói lớn tiếng thế làm gì, nếu như làm cho tiểu Vũ sợ, anh không xong với tôi đâu.”
Mẹ Phạm Vũ đứng cạnh hét lên, Phạm Vũ nằm trên giường bỗng chốc tủi thân vô cùng: “Ông ơi, ông xem bố cháu kìa, bố cháu bây giờ đi bênh người ngoài chứ không bênh cháu.”
Nghe Phạm Vũ nói, ông già lập tức ngồi xuống bên giường: “Ui da, cục cưng của ông, cháu đừng động đậy lung tung, vết thương của cháu phải chăm sóc cẩn thận mới được.”
“Cháu yên tâm, những lời bố cháu nói không tính, lần này ông nhất định sẽ không tha cho mấy người đã làm cháu bị thương.”
Bố Phạm Vũ lắc đầu. Con hư tại mẹ, trong nhà lại có tận hai người chiều nó thế, con một của mình chắc chắn không nên người, nhưng ông ta cũng không nói gì.
Mọi chuyện ngày hôm nay đều là do ông Phạm Vũ tạo nên, vả lại đừng cho rằng bây giờ cha Phạm Vũ có uy phong lắm, nếu như ông già muốn kéo ông ta rớt đài, cũng chỉ cần vài cuộc điện thoại mà thôi.
“Ha, thật là cùng chung một giuộc, cả nhà chả có ai ra gì.”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên, cha Phạm Vũ đứng ở trong phòng bệnh nhăn mày. Ông già đang ở đây, ai dám chửi mắng lớn tiếng như vậy!
Cha Phạm Vũ vừa quay người, đồng tử đã co rút kịch liệt, hai thanh niên đứng đối diện, một người là hung thủ đâm con trai ông ta bị thương, một người là tên mà chính ông ta cũng phải kính sợ.
“Ông ơi! Chính là hắn, chính là hắn đã đâm cháu!”
Phạm Vũ nhìn thấy Lưu Vân Chí đến, lập tức nghiến răng nói, nhưng chỉ cần dùng sức một chút thôi, eo đã đau đến mức khiến hắn nghiến răng nghiến lợi, mấy giọt mồ hôi lập tức lăn xuống trán.
“Phạm Vũ, tao muốn mày chết!”
Lưu Vân Chí nhìn Phạm Vũ ở trên giường bệnh, lập tức như phát điên xông đến giường bệnh, nhưng bị Diệp Lăng ngăn lại.
Nhìn Lưu Vân Chí như đang phát điên, Phạm Vũ kinh ngạc, lập tức muốn lùi về phía sau, nhưng càng lùi thì eo càng đau, càng đau thì lại càng lùi.
“Hai người các cậu! To gan quá đấy, bị tình nghi cố ý giết người mà còn dám xuất hiện ở bệnh viện, tôi thấy hai người rõ ràng không coi pháp luật ra gì!”
Ông Phạm Vũ lập tức đứng lên, thản nhiên vô cùng, sắc mặt nghiêm nghị. Ông ta trải qua biết bao khó khăn sóng gió, chút chuyện này ông ta vẫn xử lý được.
“Diệp thiếu gia, không biết con tôi đắc tội gì cậu, hi vọng cậu rộng lòng bỏ qua.”
Bố Phạm Vũ không có chí khí bằng bố vợ, lập tức cúi đầu nhận sai. Ông ta không thể đắc tội được với người thanh niên trước mắt, thậm chí đến cả người bố vợ một tay che trời cũng không đắc tội nổi.
Diệp Lăng liếc mắt nhìn ông ta một cái, cười lạnh lùng, đi đến bên giường Phạm Vũ, đột nhiên giơ một chân lên, sau đó nện một phát thật mạnh vào giữa hai chân Phạm Vũ.
Đùng một tiếng, sắc mặt Phạm Vũ phát xanh, rồi lại lập tức biến thành màu đỏ bừng, thấp giọng rên đau, gân xanh trên trán nổi lên, sau đó liền ngất đi.
“Cậu! Cậu dám đánh con trai tôi! Tôi liều mạng với cậu!”
Mẹ Phạm Vũ lập tức gào lên, nhưng bà ta mới đến bên cạnh Diệp Lăng thì đột nhiên Diệp Lăng quay người. Đôi con ngươi nhìn chằm chằm bà ta, nó đáng sợ đến mức khiến mẹ Phạm Vũ ngay lập tức sợ hãi quỳ xuống đất, cả người run rẩy .
Cha Phạm Vũ dại ra, ông ngoại Phạm Vũ đứng bên cạnh giận giữ hét lên: “Đồ khốn nạn! Thằng ranh con, cậu có biết tôi là ai không?”
“Tôi không muốn biết ông là ai, chỉ biết ông là một lão già chỉ biết nuông chiều cháu, một lão già khốn nạn.”
Diệp Lăng chẳng hề nể nang con người đã từng gây nên tiếng tăm vang dội mấy chục năm trước, những chuyện khác hắn có thể nể mặt, nhưng chuyện này thì không.
Ông ngoại Phạm Vũ ngẩn ra, rồi ngay lập tức lùi về sau hai bước, sau đó thình lĩnh ngã ra đất.
Do bị Diệp Lăng kích thích quá mạnh, lại thêm việc đứa cháu yêu quý bị tàn phế ngay trước mắt mình, đả kích này khiến cho ông ngoại Phạm Vũ lập tức vỡ mạch máu não, tử vong tại chỗ.
“Ông ta tự chết, chẳng liên quan gì đến tôi, có điều chuyện này vẫn chưa xong đâu.”
Diệp Lăng lạnh nhạt nói, sau đó dẫn theo Lưu Vân Chí rời đi, để lại một phòng toàn người đang sắp phát điên.
Chuyện này ở Đông Hải giống như bọt sóng, trực tiếp mở màn cho một trận long trời lở đất. Lão già Phạm gia chết rồi, chết do bị Diệp Lăng chọc tức.
Bởi vì là một gia tộc bình thường, căn bản không có sức chống đỡ, nên Diệp Lăng chẳng hề hấn gì.
Thậm chí đến cả một cọng tóc cũng không dám đụng vào. Ba ngày sau, bệnh viện Lam Sơn truyền ra tin tức, lúc đêm muộn, Phạm Vũ và mẹ hắn bị giết trong phòng bệnh, chẳng có chút chứng cứ và đầu mối nào, giống như chuyện tâm linh kì bí vậy.
Cả Phạm gia cũng chỉ còn lại bố Phạm Vũ. Chỉ có điều, nghe nói ông ta đã phát điên, ông ta không chịu nổi đả kích này, đã điên rồi.
Phạm gia danh tiếng lừng lẫy, sụp đổ trong chốc lát.