Cơn bão táp trong mắt người khác thì chẳng qua chỉ là một chuyện chẳng đáng nhắc đến trong mắt của Diệp Lăng.
Người khác không bắt nạt hắn thì hắn s không bắt nạt người khác, đây là nguyên tắc của Diệp Lăng, nhưng một khi có người phá vỡ nguyên tắc này, Diệp Lăng sẽ không hề quan tâm đến cái nhìn của người khác với mình.
Diệp Lăng không để Lưu Vân Chí ra tay cũng là có nguyên nhân. Dù sao hắn vẫn còn nhỏ, vả lại tuy rằng hắn là nhân vật chủ yếu trong câu chuyện này, nhưng hắn ra tay và Diệp Lăng ra tay có ý nghĩa khác nhau.
Diệp Lăng ra tay, ai dám nói gì?
Vả lại hắn ra tay, kể cả Diệp Lăng có chiếm thế thượng phong hơn đi chăng nữa, thì cũng cần phải tốn chút công sức, cho nên Diệp Lăng mới phải tự mình ra tay.
Sau khi chuyện này xảy ra, Diệp Lăng cũng đã đi gặp cô gái mà Lưu Vân Chí nói đến. Cô gái đó rất tốt, nhân phẩm không tồi, các phương diện đều ổn.
Đương nhiên, cô gái đó bây giờ vẫn đang trong quãng thời gian tăm tối nhất, cũng chỉ có thể hi vọng sự bầu bạn và dẫn lối của Lưu Vân Chí sẽ giúp cho cô ấy đi ra khỏi bóng tối, bước ra ánh sáng.
Thời gian chầm chậm trôi đi, ba tháng lại trôi qua, Lưu Xảo Nhi, Lâm Vũ Tình đều đã sinh con, khiến mấy người còn lại ngưỡng mộ đến mức ngày nào cũng chỉ mong ép khô Diệp Lăng.
Vào một ngày của ba tháng sau, Diệp Lăng đột nhiên cảm nhận được một luồng áp lực đang sinh ra, hiện tại Diệp Lăng đã đạt đến cảnh giới Hồng Trần Tiên rồi.
Ở thế giới địa cầu, còn có chuyện gì có thể khiến cho hắn cảm thấy áp lực được?
Lúc này, ở một nơi khác của trái đất, nơi mà có quyền uy khét tiếng, một hắc y nhân mà cả thế giới đều nghe danh đang cúi đầu, nhìn một vị cường giả bay lơ lửng trên không trung.
“Xin Thánh giả hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hoàn thành mệnh lệnh của Thần.”
Nếu như có người nhìn thấy chuyện này, e là sẽ hoảng sợ vô cùng, phải biết rằng tên này từ khi thượng vị đến nay không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện khiến cho người khác hận đến xương tuỷ.
Mà hiện tại, hắn thấp hèn như một con bò sát, chẳng hề có chút tôn nghiêm nào.
“Không phải là cố gắng, mà là bắt buộc, nếu không thì đợi chết đi!”
Cường giả xuất hiện trong không trung lạnh nhạt nói, sau đó liền biến mất. Cùng lúc đó, ở vô số các thể chế cường giả khác đều xảy ra chuyện này.
Một ngày sau, Diệp Lăng nhận được một cuộc điện thoại từ hai vị lão nhân, bảo Diệp Lăng phải đến khu vực Thái Bình Dương trong vòng một ngày, sẽ có người đợi hắn.
Diệp Lăng hít sâu một hơi, nhìn số người đông đúc trong nhà mình, sau đó liền bước thẳng ra ngoài, tìm thấy Thiên Đế.
Nửa tiếng sau, lại không thấy Thiên Đế đâu, không ai biết Thiên Đế đi đâu, mất tích một cách kì lạ.
Một ngày sau, trên biển cả mênh mông, một chiếc tàu lớn từ từ chạy đến, người đứng xung quanh tàu giống như quân nhân, vô cùng cảnh giác. Trên chiếc tàu có hơn nửa nhân vật thống trị của địa cầu, một khi xảy ra chuyện, hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.
Diệp Lăng lặng lẽ xuất hiện trên chiếc tàu, sự xuất hiện của Diệp Lăng không hề khiến cho người canh phòng kinh ngạc, bởi họ biết rằng Diệp Lăng sẽ đến.
Diệp Lăng được đưa vào trong chiếc tàu sau một hồi quanh co. Nơi đó giống như sảnh tiếp khách, rất nhiều người ngồi ở đó, sắc mặt ai cũng nghiêm trọng.
Người ngồi trong đây, bất cứ ai cũng có thể khiến cho thế giới điên đảo, nhưng bây giờ, họ không thể không lựa chọn ngồi cùng nhau, thảo luận về một vấn đề liên quan đến an nguy của trái đất.
Phải, liên quan đến an nguy của trái đất, câu này không hề khoa trương, thậm chí còn có chút khiêm tốn.
Diệp Lăng nhìn mọi người, cười lạnh nhạt: “Ha, mặt mũi của Diệp Lăng này cũng lớn đó chứ. Nói đi, lần này để tôi đến là có chuyện gì, hoặc là, cần tôi hi sinh cái gì?”
“Diệp Lăng tiên sinh, rất xin lỗi, quyết định của anh có liên quan đến sự diệt vong của toàn cầu. Cho nên tôi hi vọng, tiếp theo đây anh sẽ suy nghĩ kĩ càng.”
Một hắc y nhân khét tiếng đứng lên, trên mặt toàn vẻ xảo trá và giả tạo, sau đó hít sâu: “Trong thần giới, có vị thần cao cao tại thượng đã truyền ý chỉ, muốn anh phi thăng đến thần giới trong ngày nay, nếu không sẽ hạ chân thân xuống đây, tự mình huỷ diệt địa cầu.”
Ầm ầm, trong đầu Diệp Lăng vang lên, hắn không thể ngờ được lại có tên nào đó ở Thần giới chơi trò rút củi đáy nồi như thế này.
“Tôi biết, nếu như Diệp tiên sinh lên đó, thì khả năng hi sinh là rất lớn.”
“Nhưng mà, tôi mong rằng Diệp tiên sinh hãy suy nghĩ kĩ vì sự an nguy của nhân loại ở địa cầu, dù sao quyết định của một mình anh cũng ảnh hưởng đến cả nhân loại.”
“Nếu như anh đi, vậy thì địa cầu sẽ bình an vô sự.”
“Nếu như anh không đi, địa cầu sẽ lập tức bị huỷ diệt, tôi nghĩ ở trên địa cầu có người thân, bạn bè, con cái của anh, chẳng lẽ anh không hi vọng bọn họ sống yên ổn sao?”
Hắc y nhân tỏ vẻ có lỗi nói, những người khác cũng đều đứng lên, không hẹn mà cùng nhau khom lưng với Diệp Lăng, sắc thái trong mắt không có gì diễn tả được.
Diệp Lăng nhìn mọi người một lượt rồi lạnh lùng cười: “Chẳng qua là một lũ chỉ biết lo cho thân mình mà thôi.”
“Bóc lớp vỏ bọc của mấy người ra đi, rồi tự nhủ với trái tim của mấy người một chút. Có lẽ cái chết của tôi đối với mấy người lại là một chuyện đáng mừng đó chứ?”
Nghe Diệp Lăng nói xong, hắc y nhân lắc đầu: “Diệp tiên sinh, tôi không phản đối lời anh nói, bởi vì sự tồn tại của anh so với cả thế giới là quá đáng giá.”
“Nhưng lần này, anh làm chuyện này là liên quan đến cả nhân loại. Có thể nói, anh là anh hùng của nhân loại!”
Anh hùng?
Anh hùng thì phải chết, còn không bằng làm một người bình thường, sống lâu mà vui vẻ. Thậm chí những truyền kì về anh hùng đều do người thường làm nên, là bôi xấu hay tán dương, đều chỉ là suy nghĩ của người đời mà thôi.
“Mày câm mồm lại cho tao, tao rất ghét mày mày biết chứ?”
“An nguy của bản thân khiến cho mày làm màu làm mè, tao thật sự rất ghét kiểu như mày, mày nói thêm câu nữa, tao làm thịt mày ngay!”
Lời của Diệp Lăng khí thế áp đảo, khiến cho hắc y nhân lập tức ngậm miệng. Đường đường là một trong những người nắm quyền lực to lớn nhất trên trái đất lại bị người khác uy hiếp thế này, mà hắn lại bất lực không làm gì được.
“Nói cho đám người đứng sau kia biết, ngay hôm nay, tôi sẽ đột phá ở phương tây, sau đó mới tiến vào Thần giới.”
“Nhưng tôi nói cho các người biết, tôi không phải là anh hùng, những gì tôi làm chẳng qua chỉ vì muốn nhân loại có cuộc sống yên ổn mà thôi, không hề liên quan đến đám các người.”
Nói xong, Diệp Lăng quay người rời đi, để lại những kẻ cầm quyền đứng nhìn nhau. Chỉ có điều họ cũng thở phào một hơi, chỉ cần Diệp Lăng chịu đi là được rồi.
Hắn đồng ý rồi, vậy thì tai hoạ sau này chỉ giáng xuống đầu hắn thôi, thậm chí Diệp Lăng sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến họ.
“Tôi nghĩ, chúng ta nên cúi chào người anh hùng của chúng ta. Mọi người thấy sao?”
Hắc y nhân đó cười khẽ đề nghị, mọi người đều cười theo, gật đầu tán thành.
Anh hùng?
Ha, Diệp Lăng đứng ở trên tàu cười lạnh nhạt, con ngươi cũng trở nên lạnh lùng.
Các người đã muốn chơi, thì chơi cho chót. Những kẻ uy hiếp người bên mình, trước giờ chưa có kẻ nào sống sót được!
Diệp Lăng cười lạnh, bóng người biến mất trên bầu trời.