Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 798 - Chương 798: Khiêu Lương Sửu Nhi.

Chương 798: Khiêu lương sửu nhi.

Trước một dòng sông dài xanh rì, hàng chục đôi nam nữ đứng thờ thẫn nhìn những xác chết đang nằm la liệt, cảm thấy đầy hoang mang, kinh hãi.

Đây là Ngân Nguyệt Tâm, một đất nước giàu có nổi tiếng về cây anh túc, đa số các loại cây thực vật trên thế giới đều đến từ đây. Đoàn phim này là đoàn quay của phim “Hoa Hạ”, đạo diễn là đạo diễn Trương nổi tiếng cùng với những diễn viên đều là những sao hạng nhất, hạng nhì của Trung Quốc.

Nhưng bây giờ, bọn họ đều đứng đờ người cả ra. Họ gặp những nhân vật trí dũng kiệt xuất, có người còn mạnh hơn cả chính phủ.

Kết quả là Vũ Nhu và Băng Băng bị đám người đó bắt đi mất, những chiêu trò võ thuật đẳng cấp nhất cũng bị chúng ra tay giết hại. Không thể báo cảnh sát, bọn chúng đường đường chính chính cướp lấy hàng chục tỷ vàng, trang bị của chúng cũng mạnh hơn chính phủ rất nhiều. Hơn nữa, ở đây là biên giới, không có chính quyền nên chúng càng tự ý làm loạn.

“Làm thế nào bây giờ. Không xong rồi!”

Đến một người đã từng chứng kiến qua đủ loại chuyện trên đời như giám đốc Trương cũng cảm thấy sững sờ, Vũ Nhu, Băng Băng, người đứng sau 2 cô gái này còn đáng sợ hơn đám người kia.

Đặc biệt là ông Trương còn biết một số nội tình, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra thì thật sự là lớn chuyện rồi.

“Bọn họ đi hướng nào?”

Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn xung quanh, trong mắt toàn vẻ kinh ngạc

Bọn họ lo sợ, người dân xứ Samba nổi tiếng hung dữ, còn độc ác dữ tợn hơn cả trong phim ảnh, bọn họ thậm chí không có một chút nhân tính, lo sợ những tên sát nhân này sẽ ra tay giết người không khoan nhượng.

Một bóng người mảnh mai chậm rãi tiến tới, mọi người nhẹ nhõm thở phào, duy chỉ có giám đốc Trương là thảng thốt, nhanh chóng chạy tới, vẻ mặt lộ ra sự chua xót: “Diệp thiếu.”

Người đang tiến tới là Diệp Lăng, trước lúc rời khỏi sân bay, Diệp Lăng nhận được tin nhắn cầu cứu của Vũ Nhu, không suy nghĩ nhiều mà vội vã đi đến đây.

“Người đâu?”

Diệp Lăng hít một hơi thật sâu, đáy mắt hiện lên sự lạnh lẽo.

“Đi về hướng Nam rồi, nhưng mà Vũ Nhu và Băng Băng đều bị bắt đi mất.”

Giám đốc Trương vội vàng nói, không dám dài dòng. Diệp Lăng nhăn mày, Băng Băng ở trong đoàn phim cũng bị bắt đi, việc này khiến cho sát khí của hắn càng ngập tràn.

Diệp Lăng nhanh chóng rời đi, Giám đốc Trương thở một hơi nhẹ nhõm, có Diệp Lăng đến rồi thì mọi việc sẽ được xử lý tốt thôi, ít nhất cũng có hi vọng giải quyết được vấn đề.

Tại một căn cứ quân sự, Băng Băng và Vũ Nhu sợ hãi nhìn những kẻ gớm ghiếc đang ở xung quanh, tất cả đều cầm súng trên tay, và ở giữa căn phòng, một tên lãnh đạo người Samba đang ngồi ở đó.

“Ha ha, sớm đã nghe danh tiếng của hai quý cô nên mới dùng một chút thủ đoạn này mời hai cô sang đây. Tôi thật sự xin lỗi.”

“Nhưng mà đất nước của chúng tôi hệ số an toàn cao, phong cảnh cũng rất đẹp, các cô xem, hay là hai cô ở lại đây làm vợ của tôi đi?”

Tên lãnh đạo người Samba có vóc dáng vạm vỡ, giọng nói thô kệch, âm thanh nghe giống như tiếng gấu, hắn đã từng giao dịch kinh doanh với người Trung nhiều, chịu ảnh hưởng không ít nên có thể nói tiếng Trung lưu loát.

Sau khi hắn dứt lời, những tên tay sai bên cạnh hắn lớn tiếng cười to, sau đó chúng nhìn chằm chằm vào Băng Băng và Vũ Nhu đang run rẩy.

“Hắc hắc, hai chị dâu theo đại ca của chúng tôi đi, phước đức ngang trời đó!”

“Ha ha, sau đó sinh cho đại ca chúng tôi vài vị thiếu gia, đây cũng là phúc của hai người đó, các anh em xem ta nói có đúng không?”

Đám thuộc hạ lớn tiếng ồn ào, một tên Samba cười ha ha trực tiếp tiến về phía bọn họ.

Băng Băng đứng ở giữa nghiến răng nói nhỏ với Vũ Nhu: “Dù tôi có chết cũng không cho bọn chúng hài lòng!” Vũ Nhu ở bên cạnh gật đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ khó nói.

“Các người không đủ tư cách!”

Ngay lúc này đây, một giọng nói lạnh lùng cất lên, tất cả đều quay đầu nhìn lại, trông thấy bóng dáng gầy gò của Diệp Lăng từ từ tiến vào.

Vũ Nhu và Băng Băng vui mừng đến mức không nói nên lời, Diệp Lăng đến rồi, điều này có nghĩa là hai người bọn họ chắc chắn sẽ bình an vô sự. Hai người bọn cô vốn hiểu rõ thực lực của Diệp Lăng.

“Ha ha, ở đâu ra một tên nhóc con dám đến tìm ông đây giở trò vậy?”

Tên Samba sửng sốt một lát sau đó cười lạnh, Diệp Lăng đứng đối diện lắc đầu: “Vị anh hùng này, không biết anh có muốn hỏi làm sao tôi có thể tiến vào căn cứ được bảo vệ nghiêm ngặt này của anh không?”

Còn chưa nói dứt lời, Diệp Lăng đã đột ngột xông lên, những tên thuộc hạ đứng bên cạnh hai cô gái trợn tròn mắt, cảm thấy trái tim như muốn nổ tung.

Bùm bùm bùm, tất cả những người có ở đó, toàn bộ đều nằm la liệt trên đất, tên Samba ngơ người nhìn cảnh tượng quái dị trước mắt mình mà không thể nói nên lời.

“Ngươi cũng đi chết đi.”

Diệp Lăng đi đến bên cạnh tên Samba.

Cười lạnh vài tiếng, chỉ súng vào đầu tên Samba, trước mắt hắn là một mảng màu đen, không còn một sự sống.

“Đi thôi.”

Nói rồi Diệp Lăng dẫn hai cô gái rời đi, biến mất khỏi cái nơi tội lỗi này.

Diệp Lăng đưa bọn họ trở về nơi của giám đốc Trương, sau đó một mình quay về Đông Hải. Mọi người đều đang ở đại sảnh của trang viên thì nhận cuộc gọi từ Diệp Lăng.

Vương Thục Phân, Diệp Thiên, Mạc Tinh, Diệp Vô Đạo, Lý Thiên, Diệp Phi, Ngao Hồng Trần, Thẩm Nguyệt Tâm, Hàn Thanh Tâm, Lâm Vũ Tinh, Mạc Tư Thanh đều ở đó. Tất cả đều có vẻ bối rối, nghi hoặc.

Tại sao đột nhiên Diệp Lăng lại kêu tất cả bọn họ ra đây đợi, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Nhưng với thực lực của Diệp Lăng hiện tại thì điều gì có thể làm khó được hắn chứ?

Lúc này đây, Diệp Lăng tiến vào đại sảnh, nhìn tất cả đã ở đây mới hít một hơi thật sâu: “Tôi cần phải rời khỏi thế giới này.”

Đầu óc của mọi người ở đây đều quay cuồng cả lên. Rời khỏi thế giới này là ý gì chứ? Diệp Lăng nói ra toàn bộ sự việc, sau khi nói xong, tất cả đều mắt chữ A mồm chữ O, cuối cùng cũng không biết nên nói gì.

Nếu Diệp Lăng không đi thì nhân loại trên thế giới đều sẽ bị tiêu diệt!

Đây không phải là hoang tưởng, cũng không phải đang làm to tát mọi chuyện lên, càng không phải cái gọi là nhảm nhí, nhưng có rất nhiều chuyện có thể xảy ra, nếu Diệp Lăng đi thì sẽ rất nguy hiểm, nhưng nếu không đi thì trật tự của trái đất này...

Mọi người đều không dám tưởng tượng hậu quả, nếu nói đây là kết cục thì bọn họ không có quyền chọn lựa rồi!

Bọn họ không muốn Diệp Lăng đi, bọn họ chỉ muốn gào lớn lên rằng, muốn chết thì cùng nhau chết.

Thế nhưng an toàn của nhân loại, trong đó có cả người thân, cha mẹ, con cái của họ.

Vương Thục Phân há miệng to, nước mắt rơi không nói nên lời.

Diệp Lăng đi đến bên mẹ, lau nước mắt của bà, lắc đầu: “Mẹ hãy tin con, con sẽ không xãy ra chuyện gì đâu.”

“Một đám đại thần đó đều là một lũ hề, kết cục chắc chắn sẽ phải chết!”

“Mọi người đợi tôi, tôi nhất định sẽ quay về.”

Bình Luận (0)
Comment