"Xong xong! Chết người rồi!"
Những bảo vệ khác nhìn thấy một màn này, lập tức lộ vẻ mặt kinh sợ và bi thương.
Chỉ là, kĩ thuật diễn của bọn họ cũng thật là quá kém.
Khoảng cách của một người một xe quá gần, hơn nữa sức chịu đựng của Chery cũng chỉ có 1.6, coi như là có tăng tốc. Nhưng dưới tình huống này, cũng chỉ có thể tăng tối đa là 30 mã lực mà thôi.
30 mã lực, hơn nữa khoảng cách lại rất gần, có thể đâm chết người sao?
Tất nhiên là không có khả năng.
Cơ bản cũng không để ý đến sự khóc kêu của những người này, lúc Diệp Lăng đỗ xe xong, cố ý quan sát một chút.
Hai bên trái phải của Chery đều là xe đắt tiền, một chiếc là Audi Q7, một chiếc Porsche Cayenne.
Nhưng mà toàn bộ bãi đỗ xe, nói không có xe 20 vạn trở xuống thì thối lắm.
Chí ít Diệp Lăng nhìn thấy không dưới 10 chiếc.
Những chiếc xe này, là xe của công nhân viên chức cũng tới đây ăn cơm.
Ăn không nổi bữa tiệc lớn, tốn mấy trăm đồng ăn một bữa buffet vẫn có thể đi?
"Diệp Lăng, hắn... Sẽ không thực sự chết chứ?"
Từ trên xe đi xuống, Lưu Xảo lo lắng nói.
Mấy tên bảo vệ nghe được lời này, trong lòng đều cười lạnh.
Nhưng lời của Diệp Lăng, cũng thiếu chút nữa làm cho bọn họ phun ra máu.
"Không sao, chết thì chết, anh coi như là vì dân trừ hại."
"A."
Lưu Xảo nhu thuận gật đầu.
Cô không ngốc, biết Diệp Lăng làm cái gì, trong lòng nhất định đã cân nhắc rồi.
Nhìn hai người vậy mà đi vào khách sạn, tên bảo vệ chừng 30 tuổi kia lập tức trừng mắt kêu:
"CMN, người đều đã chết, mày còn không để ý?"
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Chết là tốt."
Diệp Lăng thản nhiên nói.
"Tao nói cho mày biết, bây giờ mày cứu hắn còn có thể cứu sống. Nhiều lắm là chỉ tốn tiền thuốc men mà thôi. Nhưng nếu không cứu, chờ bọn tao báo cảnh sát, đây chính là mày cố ý giết người!"
Người này kêu lên.
"Thì ra là muốn tiền thuốc men..."
Diệp Lăng nở nụ cười, bàn tay buông eo nhỏ nhắn của Lưu Xảo ra, đi tới chỗ năm người bảo vệ kia.
"Hừ, hiện tại biết sợ rồi sao?"
Tên bảo vệ chừng 30 tuổi kia cười lạnh nói:
"Nếu như bây giờ đưa hắn đến bệnh viện, rồi cứu sống hắn, lại đưa một ít phí tổn thất, chúng tôi coi như không xảy ra chuyện này."
"Không cần."
Diệp Lăng nhàn nhạt nói một câu, ngồi xổm xuống, bỗng nhiên ra tay, ba một tiếng tát trên mặt của tên bảo vệ trẻ tuổi kia.
Một tát này, không thể nói là không đau.
Tên bảo vệ trẻ tuổi vừa rồi vẫn còn giả bộ chết, dưới một tát này, lập tức kêu thảm một tiếng mở mắt.
"Mày làm cái gì?!"
Tên bảo vệ chừng 30 tuổi kia quát lên.
"Cứu hắn."
Diệp Lăng nhún vai, chỉ vào tên bảo vệ trẻ tuổi nói:
"Anh xem, phương pháp này rất có tác dụng đúng không? Lập tức tỉnh rồi, tiền chữa bệnh và thứ khác đều không cần."
"Đậu má, có ai cứu người như mày sao?"
Tên bảo vệ chừng 30 tuổi mắng.
Sắc mặt Diệp Lăng trầm xuống:
"Mày... nói lại một lần nữa?"
"Tao nói thì sao?'
"Thịch!"
Lời của hắn vừa hạ xuống, chân của Diệp Lăng đã dán lên mặt của hắn rồi.
Mũ đội trên đầu của tên bảo vệ này đều bị đá bay, mũi của tên này gần như là cân luôn cả khuôn mặt hắn, không ngừng phun máu.
"Hiện tại mày biết sao rồi chứ?"
Diệp Lăng đi tới, chỉ vào hắn nói:
"Ngậm chặt miệng của mày lại, cẩn thận để hở, nếu không sặc chết con chó như mày."
"Mày chờ đó cho tao!"
Tên bảo vệ mắng một tiếng, lấy điện thoại di động ra, cũng không biết là gọi cho ai.
Rất nhanh, một người trung niên mập mạp từ trong cánh cửa xoay tròn của khách sạn đi ra.
Mập mạp này mặc một thân âu phục, trên cổ thắt cà vạt, chẳng qua một thân thịt mỡ của y đều thiếu chút nữa phá chiếc áo sơ mi trắng mà đi ra ngoài.
Diệp Lăng thấy được bảng hiệu gắn ở ngực phía trên âu phục của y, tên là Đỗ Bình, là Quản lý của khách sạn Hỉ Nghênh Lai ở thành phố Đông Hải này.
"Tôn Nam, đây là chuyện gì xảy ra?"
Đỗ Bình liếc mắt liếc nhìn thấy khuôn mặt xanh tím của tên bảo vệ trẻ tuổi, nhíu mày hỏi.
"Anh rể, chuyện này anh nhất định phải làm chủ cho em!"
Tôn Nam vừa nhìn thấy Đỗ Bình, đã lập tức vui mừng đi tới.
"Anh rể, thằng này quá cuồng vọng, quá kiêu ngạo rồi. Anh xem em vợ của anh bị đánh thành như vậy này!"
Đỗ Bình nhìn Diệp Lăng một chút, lại nhìn qua Lưu Xảo, thấy hai người đều mặc quần áo rất bình thường, trong lòng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Y mặc dù là Quản lý ở đây, nhưng người có thể vào khách sạn 5 sao này, đại bộ phận đều là con nhà giàu có. Đỗ Bình thật sự sợ cậu em vợ không có mắt này đắc tội một số người mình không trêu chọc nổi.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Đỗ Bình hỏi lại lần nữa, dáng vẻ rất là nghiêm trang.
"Là như vậy, anh rể..."
Tôn Nam kể:
"Người này lá một chiếc Chery, khách sạn chúng ta không phải có quy định sao? Xe 20 vạn trở xuống thì không có khả năng đỗ ở bãi đỗ xe. Em không cho hắn đỗ, hắn liền đánh em, rồi còn lái xe đụng em. Anh xem, đó chính là xe hắn."
Nói xong, ngón tay Tôn Nam chỉ tới chiếc xe Chery màu đỏ của Diệp Lăng.
"Còn có chuyện như vậy?"
Đỗ Bình nhíu nhíu mày, nói với Diệp Lăng:
"Tiên sinh, như vậy là ngài không đúng rồi, khách sạn có phương pháp quản lý của khách sạn, chúng tôi cũng không phải là ông chủ, nói cái gì chính là cái đó. Tiên sinh trực tiếp động thủ đánh người, chuyện này là không thể bỏ qua?"
Đỗ Bình là anh rể của Tôn Nam, tất nhiên sẽ giúp một tay. Nếu không cũng sẽ không có loại chuyện như vậy xảy ra.
Mất chốt chính là thủ đoạn lấy tiền boa này của Tôn Nam, một phần lớn trong đó đều vào túi của y.
Khách sạn do chính mình làm Quản lý, cũng là khách sạn nhà mình trông coi, cậu em vợ lại bị người đánh. Chuyện này nếu không xử lý tốt, sau này sao có thể ngẩng đầu ở trong khách sạn này được?
"Ông là anh rể của hắn?"
Diệp Lăng đột nhiên hỏi.
"Đúng thì như thế nào?"
Đỗ Bình không nhịn được nói.
"Quả nhiên, rắn chuột một ổ, không phải đồ tốt lành gì?"
Diệp Lăng cười lạnh nói.
"Hừ, trước đó tôi còn dự định giải quyết riêng, nhìn cậu như vậy, cũng không giống như muốn giải quyết riêng. Như vậy, chúng tôi sẽ trực tiếp báo cảnh sát."
Đỗ Bình lấy điện thoại ra.
Nhưng hắn cũng không trực tiếp gọi cho 110, mà chờ đợi, chờ Diệp Lăng cầu xin tha thứ.
Nhưng thời gian qua lâu, cũng không thấy Diệp Lăng mở miệng.
Đỗ Bình ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Diệp Lăng đang cười híp mắt nhìn chằng chằm mình!
"Gọi đi?"
Diệp Lăng lấy điện thoại di động của mình ra, thản nhiên nói:
"Ông không gọi đúng không? Vậy được, tôi gọi."
Diệp Lăng cũng không gọi điện báo cảnh sát, mà là gọi cho Trầm Nguyệt Tâm.
Trầm Nguyệt Tâm chính là Tổng tài của tập đoàn Hoa Mỹ, khách sạn Hỷ Nghênh Lai chính là sản nghiệp dưới cờ tập đoàn Hoa Mỹ, không gọi cho cô thì gọi cho ai?
"Có việc?"
Điện thoại reo một chút đã thông, giọng nói lạnh lùng của Trầm Nguyệt Tâm truyền tới.
"Không hổ là mỹ nữ tổng tài, thật trực tiếp."
Diệp Lăng nói một câu, lại nói:
"Đang ở đâu?"
"Liên quan gì đến anh? Không có chuyện gì thì cúp máy đi, tôi đang họp."
Trầm Nguyệt Tâm nói.
"Đừng!"
Diệp Lăng vội vàng nói:
"Đang gặp chút phiền phức, hơn nữa còn là sản nghiệp nhà cô, nên tôi mới gọi điện nói với cô."
Nhóm dịch: Thiên Thiên