"Sản nghiệp nhà tôi?"
Trầm Nguyệt Tâm hình như rất có hứng thú, hỏi:
"Có ý gì?"
"Khách sạn Hỉ Nghênh Lai thuộc về tập đoàn Hoa Mỹ phải không?"
Diệp Lăng nói.
"Ừ."
"Là như vậy, tôi lái xe đến khách sạn lớn ở thành phố Đông Hải này ăn cơm, nhưng bảo vệ lại nói cho tôi biết, là xe dưới 20 vạn không thể đỗ trong bãi đậu xe, có quy định này không?"
"Làm sao có thể?"
Trầm Nguyệt Tâm nhíu mày lại, trực tiếp nói:
"Không thể có chuyện như vậy, bất kì sản nghiệp âm thực nào dưới trướng tập đoàn Hoa Mỹ đều lấy phục vụ cho khách là chủ yếu, thứ hai mới là mùi vị. Đừng nói là xe dưới 20 vạn, coi như là xe đạp, cũng có thể để trong bãi đỗ xe."
"Tôi đây cũng không biết, dù sao bảo vệ ở đây không cho tôi đỗ xe. Hơn nữa Quản lý ở đây cũng nói đây là quy định của khách sạn. Dưới sự tức giận, tôi đã rửa mặt cho bọn họ."
Diệp Lăng nói.
"Rửa? Ý gì đây?"
Trầm Nguyệt Tâm không hiểu hỏi.
"Chính là đánh cho bọn họ một trận, mũi bọn họ phun máu, răng cửa rơi xuống, thiếu chút nữa vào nhà xác, cái này cô hiểu chưa?
Diệp Lăng đảo cặp mắt trắng dã nói.
Trầm Nguyệt Tâm:
"..."
"Chuyện này cô định xử lý như thế nào? Tôi đây là lần đầu tiên đến khách sạn xa hoa như vậy ăn cơm, hơn nữa còn là ôm tâm trạng tốt tới. Nếu bởi vì chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, tôi không ngại phá đi chỗ này."
"Xem khả năng của anh đã."
Trầm Nguyệt Tâm hừ một tiếng, lại nói:
"Như vậy đi, bây giờ anh ở đó chờ một chút, muốn ăn gì thì ăn. Tôi vừa lúc cũng đang ở thành phố Đông Hải, rất nhanh có thể đến đó."
"Được!"
Cúp điện thoại, Diệp Lăng lay lay điện thoại di động cười nói với Đỗ Bình:
"Đỗ Quản lý đúng không? Tiểu đệ thật sự là bị ông làm cho hoảng sợ rồi,đợi một chút có một vị đại mỹ nữ tới đây, ông có gì muốn nói thì nói với đại mỹ nữ đó đi nha!"
Đỗ Bình chau mày, y có loại dự cảm xấu.
Mời vừa rồi nghe lời nói và khẩu khí của Diệp Lăng, rõ ràng cho thấy đang phản ánh tình huống với cao tầng tập đoàn. Nếu như đối phương có chức thấp hơn mình thì cũng thôi đi. Nếu là cao hơn, vậy thì khổ rồi....
"Anh rể, để thằng nhãi đó tiến vào như vậy sao?"
Tôn Nam lau cái mặt đầy máu, không cam lòng nói.
Đỗ Bình nói:
“Trước đừng gấp, nhìn người này có hậu trường nào đã. Nếu như hắn giả bộ, ngày hôm nay cho hắn đẹp mặt."
"Vâng!"
Tôn Nam cũng nặng nề gật đầu.
Gã đang suy nghĩ, anh rể là Quản lý ở đây. Chức vị lớn như vậy, vẫn không thể đè ép được một tên lái Chery sao?
Về phần tên bảo vệ chừng 30 tuổi kia, Đỗ Bình nhìn thoáng qua, phân phó người đưa đến bệnh viện.
...
Lại nói lúc Diệp Lăng với Lưu Xảo đi vào khách sạn, trong đại sảnh lập tức đưa tới rất nhiều ánh mắt.
Vừa rồi đánh Tôn Nam và tên bảo vệ chừng 30 tuổi kia, những người này cũng đã tận mắt nhìn thấy.
"Tiên... tiên sinh, ngài có...đặt trước không?"
Trước đại sảnh một người phục vụ đi tới, trước mặt bôi một tầng son phấn, đây là điều cần thiết để đứng trước quầy lễ tân.
Chẳng qua người phục vụ này còn rất xinh đẹp, mắt to. Chẳng qua là đang cúi đầu, không dám nhìn Diệp Lăng.
"Cô sợ cái gì?"
Diệp Lăng có chút bất đắc dĩ cười cười nói:
"Không có đặt trước, chỉ có hai chúng tôi, tìm căn phòng nhỏ là được?"
"Này..."
Người phục vụ cố lấy dũng khí, nói:
"Tiên sinh, phòng của chúng tôi ở đây đều phải đặt trước. Hơn nữa, ngài chỉ có hai người, cũng không cần phải bao nguyên một phòng đi?"
"Tôi đây là lần đầu tiên đến loại khách sạn cao cấp này dùng cơm, tất nhiên phải muốn hưởng thụ thật tốt."
Diệp Lăng nói.
Người phục vụ nhất thời nở nụ cười nói:
"Tiên sinh, theo tôi thấy, ngài thực sự không cần bao phòng. Mùi vị đồ ăn của chúng tôi ở đâu ăn đều giống nhau. Hơn nữa hoàn cảnh ưu nhã thỏa mái, chỉ cần ngài chọn chỗ ngồi, chúng tôi lập tức sẽ sắp xếp cho ngài."
"Tôi biết ý của cô."
Diệp Lăng cười liếc mắt nhìn người phục vụ:
"Dùng phòng là có phí đúng không? Bao nhiêu tiền?"
"Phòng nhỏ 1000, tầm trung 3000, phòng lớn 5000, phòng VIP 1 vạn."
Người phục vụ bất đắc dĩ nói.
Lúc này, Đỗ Bình cũng đã đi tới, đứng ở nơi không gần không xa với Diệp Lăng. Vừa lúc có thể nghe được đoạn đối thoại của người phục vụ và Diệp Lăng.
"Được, vậy cho tôi một phòng VIP."
Diệp Lăng nói.
Lưu Xảo vội vàng kéo kéo góc áo của Diệp Lăng, nói:
"Chúng ta không cần phải ăn trong phòng VIP, quá mắc. Hơn nữa người ta nói cũng không sai, chúng ta không cần tìm phòng, tùy tiện tìm một chỗ ngồi ăn là được!"
"Không được, ngày hôm nay là anh bồi tội vợ mà, hơn nữa chúng ta là lần đầu tiên đến đây ăn, tất nhiên phải hưởng thụ thật tốt."
Diệp Lăng nói.
Hai má của Lưu Xảo đỏ ửng, không nói nữa.
"Cái này..."
Người phục vụ nhìn Đỗ Bình cách đó không xa, trong lòng không có chủ ý.
Phòng VIP, cần phải đặt trước.
"Không sao, cho hắn một phòng."
Đỗ Bình nói.
Y cũng thật muốn nhìn một chút, Diệp Lăng rốt cuộc có thân phận gì còn dám dùng phòng VIP?
"Vậy được, tiên sinh chờ một chút."
Người phục vụ tra xét đại sảnh một chút, lộ ra áy náy nói:
"Tiên sinh, thật ngại quá, đêm nay phòng VIP đều đã được đặt trước, chỉ còn phòng trung bình và phòng lớn."
"Đúng không?"
Diệp Lăng lắc đầu nói:
"Tôi muốn phòng VIP, 1 vạn đồng? Không sao, tôi cho cô 2 vạn, nhường lại cho tôi một phòng."
"Tiên sinh, đây không phải là vấn đề tiền bạc, phòng VIP thực sự đã được đặt trước hết, chúng tôi..."
"3 vạn."
Diệp Lăng thản nhiên nói.
Phục vụ kia hơi sửng sốt, vội vàng giải thích:
"Tiên sinh, Hỉ Nghênh Lại phục vụ khách là chính, chúng tôi rất uy tín, thực sự không có khả năng...
"4 vạn."
"Thật sự không phải chuyện tiền bạc, tiên sinh không nên làm khó..."
"5 vạn."
Trán của phục vụ kia toát cả mồ hôi hột.
Cô rốt cuộc nhìn ra được, người trước mặt này ăn mặc giống như nhà quê nhưng trên thực tế là tên thổ hào!
5 vạn đồng muốn một căn phòng riêng, đây không phải là dùng cơm, mà là đến đây ăn phòng!
"Còn chưa được sao?"
Diệp Lăng cười mỉm, lại nói:
"Không sao, tôi cho cô 10 vạn, 20 vạn, 30 vạn... Nói chung, ngày hôm nay tôi muốn một phòng VIP.
Lưu Xảo đứng một bên, nhu thuận không thèm nhắc nhở nữa.
Cô biết, Diệp Lăng không phải đang lãng phí tiền, mà là... làm cho những người lấy mắt chó coi thường người khác này biết. Đừng tưởng mặc đồ ít tiền, lái xe ít tiền thì có thể tùy tiện bị người khi dễ.
Đánh, Diệp Lăng có thể đánh.
Nhưng dùng loại cách này nhục nhã bọn họ, còn thống khoái hơn đánh họ nhiều.
Phục vụ kia đã hoàn toàn luống cuống, trước đó cô cũng cho rằng Diệp Lăng không có tiền.
Cô không khỏi len lén liếc mắt nhìn Diệp Lăng, trong lòng thầm nghĩ: Người này không phải là không có tiền nhưng giả bộ có tiền đi?