Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 82 - Chương 82: Lấy Tiền Đập.

Chương 82: Lấy tiền đập.

Đỗ Bình cũng nghĩ Diệp Lăng đang giả bộ mình có tiền, làm cho bọn họ nghĩ lầm là hắn thực sự có tiền.

Nếu là giàu như vậy, sao lại lái một chiếc Chery?

Có thể tốn 10 vạn bao một căn phòng, người khiếm tốn đi nữa, cũng sẽ không điệu thấp như vậy.

"Tiên sinh vừa mới nói bao nhiêu?"

Đỗ Bình tiến lên đi tới hỏi.

Diệp Lăng liếc nhìn hắn, thản nhiên nói:

"Ông muốn bao nhiêu?"

Đỗ Bình nói:

"Hay là tiên sinh ra giá đi, dù sao chúng tôi ở đây quan trọng nhất chính là khâu phục vụ. Chẳng qua phòng VIP hôm nay đã được đặt trước hết, nếu tiên sinh muốn chỉ có trả giá cao hơn."

"Ông không phải muốn tiền sao?"

Diệp Lăng nở nụ cười, từ trong túi quần lấy ra một tấm thẻ, đi phía trước ném lên quầy phục vụ:

"Một phòng VIP, tôi cho các người 10 vạn, đủ chưa?"

Mấy người phục vụ đều không dám nói lời nào, cầu cứu nhìn về phía Đỗ Bình.

Đỗ Bình có thể trở thành Quản lý của khách sạn này, cũng có một ít thủ đoạn.

"Được, cho cậu ta một phòng."

Phục vụ kia hiểu được ý của Đỗ Bình, lấy thẻ quét.

Trên thực tế, ăn cơm ở chỗ này, tính tiền sau, tiền phòng và tiền ăn cùng tính một lượt.

Nhưng bây giờ lại quét thẻ trước. Đỗ Bình thực sự muốn nhìn xem, Diệp Lăng rốt cuộc có tiền hay không.

"Tiên sinh, xin điền mật mã."

Phục vụ kia nói.

Diệp Lăng điền mật mã vào, trực tiếp bị khấu trừ 10 vạn tiền mặt.

Lúc này, Đỗ Bình chấn kinh rồi.

Phục vụ kia cũng hoàn toàn sợ ngây người.

Người này... Vậy mà thực sự có tiền như vậy.

10 vạn đồng, mắt cũng không chớp một cái nào. Nếu không có tiền, thì là do tố chất tâm lý hắn tốt?

Gương mặt Lưu Xảo đầy vẻ đau lòng, nhỏ giọng nói với Diệp Lăng:

"Chỉ là một căn phòng mà thôi, 10 vạn đồng lại không thể ăn, quá lãng phí..."

Diệp Lăng không khỏi nở nụ cười:

"Cô gái nhỏ này chỉ biết ăn, sau này sẽ cho em ăn no."

Sắc mặt của Đỗ Bình có chút âm trầm, y nói với phục vụ:

"Mang tiên sinh này đi chọn món ăn."

Trong lòng y có dự cảm xấu, càng ngày càng mãnh liệt.

"Không cần."

Diệp Lăng phất phất tay, thản nhiên nói:

"Cầm thực đơn đến đây cho tôi, tôi ở chỗ này chọn."

Phục vụ sửng sốt, không nói hai lời đi lấy thực đơn.

Rất nhanh, phục vụ đã cầm thực đơn tới.

"Không hổ là khách sạn cấp 5 sao, mấy món này thật đúng là đắt!"

Diệp Lăng nhìn thực đơn, nói thầm.

Nghe nói như thế, vẻ âm trầm trên mặt của Đỗ Bình biến mất một chút.

Y nghĩ, vừa này Diệp Lăng là đang giả bộ. Nếu thật không nháy mắt tiêu 10 vạn đồng vì một căn phòng thì như thế nào có thể nói món ăn đắt được.

Lưu Xảo cũng nhìn thực đơn một chút, con ngươi nhất thời trừng lớn, kêu:

"Thật là đắt!"

"Nếu như hai vị nghĩ thức ăn đắt, bên kia là tiệc đứng. Hai vị đã lấy phòng, cũng có thể ăn tiệc đứng, bên kia cũng có phòng."

Diệp Lăng nói.

"Tiêu mất 10 vạn lấy một phòng, lại ăn tiệc đứng, ông nói cho tôi biết, là tôi não tàn hay là ông?"

Diệp Lăng cười lạnh hỏi.

Sắc mặt Đỗ Bình lần thứ hai trở nên âm trầm xuống, nói:

"Tiên sinh, tôi đây không phải vì muốn tốt cho ngài sao. Dù sao món ăn trên thực đơn đúng là quá đắt, có rất ít người ăn được."

"Tôi đây thật là muốn nếm thử một chút."

Diệp Lăng nhìn thực đơn nói:

"Hai con tôm hùm Úc, hai phần vây cá mập, hai phần tổ yến Kim Tinh, hai phần hải sâm Somalia, một chai Rose Charles Porto Wine."

“Không nên gọi nhiều như vậy đi?

Lưu Xảo rõ ràng thấy được giá trên thực đơn, liền vội vàng nói.

Hai con tôm hùm Úc một con 3 vạn đồng!

Vây cá mập một phần càng là 12 vạn!

Còn có tổ yến Kim Tinh mỗi một phần là 78888 đồng.

Về phần hải sâm, Lưu Xảo thiếu chút nữa mở miệng mắng.

Cha của Lưu Xảo Lưu Viễn Đông là ngư dân, cũng không phải chưa gặp qua hải sâm. Một cân hải sâm bán được hơn 2000, tối đa là 3000 đồng, 4000 đồng. Cho dù mắc nhất cũng hơn có 1 vạn.

Nhưng hải sâm Somalia ở đây một con là 39999, định hố người sao?

Ăn hải sâm của Somalia hay là ăn cướp biển Somalia?

Về phần bình rượu Rose Charles Porto Wine, một chai hơn 15000 đồng. Lưu Xảo quả thực không biết bên trong đựng gì, rốt cuộc là linh đan diệu dược hay là tiên thủy ngọc tương.

Một bữa cơm như vậy tiêu tốn khoảng hơn 50 vạn nhân dân tệ!

Hơn 50 vạn!

Coi như là thành phần tri thức không ăn không uống, cũng phải mất 10 năm mới có thể có được.

Lưu Xảo thật đúng là sợ ăn đến đau răng, uống đau dạ giày!

"Thật vất vả mới đi ăn một bữa, tất nhiên muốn ăn cho tốt."

Diệp Lăng cười nói.

Trong thẻ của hắn còn vài triệu, một chút tiền ấy thì là gì?

Hơn nữa, chỉ cần đề cao tu vi, tùy tiện động thủ cũng có mười mấy triệu. Tiền đối với Diệp Lăng mà nói, thực sự không có khái niệm gì.

Mà Đỗ Bình nghe Diệp Lăng gọi những món này, thiếu chút nữa phun ra bụm máu.

Những món này, chính là món đắc nhất trong khách sạn, coi như là nhân vật cấp lão đại trong thương giới, cũng không thể ăn như vậy.

Đơn giản là quá xa xỉ!

"Tiên sinh, ngài quyết định gọi những... món này?"

Đỗ Bình hỏi.

Đồng thời mấy người phục vụ ở trước quầy phục vụ lớn lên xinh đẹp mơ người đều há to cái miệng nhỏ nhắn mang biểu tình không thể tin được.

Các cô đối với Lưu Xảo là cực kỳ ước ao.

Nếu như mình cũng có một bạn trai như thế, mang bản thân đi ăn bữa tiệc lớn tốn mấy chục vạn thì tốt biết bao nhiêu?

"Tất nhiên là xác định, nhưng mà, tôi còn muốn gọi một món."

Diệp Lăng nói

Đỗ Bình hỏi:

"Món gì?"

Diệp Lăng chỉ chỉ vào thực đơn nói:

"Những món ăn này hơn nữa chai rượu này, tổng cộng hơn 50 vạn. Tôi cho ông 100 vạn, cho tôi món cải trắng hầm, thế nào?"

"Cái gì?!"

Đỗ Bình trừng lớn mắt, nhiều hơn mấy chục vạn chỉ muốn món cải trắng hầm?

"Tôi muốn ăn cải trắng, chẳng qua là..."

Diệp Lăng nhìn Đỗ Bình, nói:

"Rau cải trắng này, tôi muốn tự tay ông hầm. Hơn nữa nếu như món này không hợp khẩu vị của tôi, ông lập tức làm lại cho tôi. Tất nhiên, 40 vạn thừa ra, sẽ là của ông."

Đỗ Bình nhất thời hiểu hành động này của Diệp Lăng.

Người ta đây là lấy tiền đập vào!

Không hợp khẩu vị thì làm lại?

Sợ rằng mình có làm ba ngày ba đem, cũng không hợp khẩu vị của Diệp Lăng.

Nếu đồng ý với người này, chờ mình chính là bị lăn qua lăn lại đến chết!

Mấy người phục vụ trừng mắt nhìn, mau chóng cúi đầu, làm bộ không nghe thấy cái gì.

Lưu Xảo lại ngước đầu nhỏ, nhìn Đỗ Bình, giống như có một tia kiêu ngạo lóe lên trong mắt cô.

Chẳng qua loại kiêu ngạo này phát ra từ trên người Lưu Xảo, thật là đáng yêu.

"Xin lỗi tiên sinh, ở đây chúng tôi không có rau cải trắng."

Đỗ Bình nói.

"Tôi đây cho ông 400 vạn, là đưa riêng cho ông, ông đi mua cho tôi, rồi... làm cho tôi, như thế nào?"

Diệp Lăng nói.

Trong lòng của Đỗ Bình hung hăng run lên, trên mặt toát mồ hôi lạnh.

"Không đủ?"

Diệp Lăng cười cười, lại nói:

"Tôi đây cho ông 4000 vạn."

"Tiên sinh, ở đây không làm rau cải trắng."

Đỗ Bình lau mồ hôi trên trán nói.

"Là không có, hay là ông không dám?"

Diệp Lăng ngưng mắt nhìn Đỗ Bình.

"Tiên sinh, chúng tôi thực sự không làm rau cải trắng." Đỗ Bình nói.

"Ha hả, một phế vật."

Diệp Lăng liếc mắt nhìn Đỗ Bình, nói với phục vụ:

"Đưa tới mấy món tôi vừa gọi đi, dẫn chúng ta đến phòng đã thanh toán."

Bình Luận (0)
Comment