Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 802 - Chương 802: Lòng Dạ Độc Ác.

Chương 802: Lòng dạ độc ác.

Trong toà cung điện rộng lớn, Diệp Lăng ngồi trên vị trí cao nhất, hai bên phải trái là Tiểu Bạch và Kim Mao Hống.

Cửu Thiên Huyền Nữ và Phượng Khôi ngồi ở vị trí thấp hơn bên cạnh Diệp Lăng, sau đó là cường giả của tộc Hỗn Độn Thánh Thú và Kim Mao Hống.

“Đa tạ các vị, nếu không có các vị, ta thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả.”

Diệp Lăng đứng lên, nâng một chén rượu, nhìn mọi người nói. Nói xong, Kim Mao Hống lập tức nhếch miệng: “Ngươi thôi đi, đội quân Cửu Kiếp Cương Vực của ngươi ai nấy cũng là sài lang hổ báo.”

“Bọn ta đến chẳng qua chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi, vả lại mục đích chủ yếu của ta cũng chỉ là đưa tên ranh con này đến đây.”

“Ta cũng phát chán rồi, tự nhiên nó lại không muốn ở cùng ta nữa, cứ nhất định phải đến Cửu Kiếp Cương Vực tìm ngươi. Ta nói cho ngươi nghe Cửu Kiếp, ngươi phải đối xử tốt với nó, nếu không đừng trách ta dỡ cái ổ này của ngươi.”

Kim Mao Hống tức giận nói, sau đó cầm lấy một chén rượu, uống ực một cái rồi chép miệng.

“Không tồi không tồi, tiên tửu này của ngươi quả thực không tồi, nhưng mà cái tên khốn nhà ngươi, không thể làm cho lão tổ ta đây vài trăm tấn để uống đã đời à?”

Kim Mao Hống không hài lòng nói, Diệp Lăng đang ngồi trên toạ lập tức trừng mắt: “Tên khốn nhà ngươi! Đây là rượu ngon nhất của Cửu Kiếp Cương Vực ta đó.”

“Ngươi chỉ cần lấy ly rượu này đem bán ở buổi đấu giá, nếu không đến mười vạn tám vạn cực phẩm tiên thạch, ta tự chặt đầu xuống cho ngươi xem!”

Diệp Lăng tức giận hét lên, loại rượu này là rượu được tạo thành từ những tinh hoa hiếm có. Chỉ một ly rượu này thôi, ở hạ giới cũng đủ để vài tên trực tiếp đột phá lên cảnh giới tiên nhân.

Diệp Lăng uống một chén xong, đã sắp không khống chế được độ thiên kiếp, linh lực trong người giống như làn sóng đang cuộn trào, không ngừng vỗ mạnh vào bờ.

Cường giả của tộc Hỗn Độn Thánh Thú uống xong một chén rượu, sau đó liền rời đi, tộc bọn họ là như vậy, rất cô độc, nhưng lại vô cùng cường đại.

Kim Mao Hống cũng ở lại không lâu liền rời đi, dù sao bây giờ trên danh nghĩa hắn cũng có thân phận là linh thú, không thể tùy tiện đi lung tung.

Cả toà điện lớn cũng chỉ còn lại Diệp Lăng, Tiểu Bạch, Kim Mao Hống, Cửu Thiên Huyền Nữ và Phượng Khôi.

“Phu quân!”

Phượng Khôi đứng dậy, trên gương mặt xinh đẹp tinh tế có một tia rung động, nỗi nhớ mong ấp ủ trong lòng không biết đã bao lâu.

Diệp Lăng cười khẽ, đi đến bên cạnh Phượng Khôi và Cửu Thiên Huyền Nữ, ôm chặt lấy hai người, tình cảm của hai người lập tức cuộn trào.

Tiểu Bạch và Kim Mao Hống thấy vậy, liền rời khỏi đại điện. Giờ mà còn không rút đi thì chẳng phải ở lại làm bóng đèn sao?

“Yên tâm, ta trở về rồi!”

Diệp Lăng vỗ vai hai người, an ủi nói, hai người lập tức không thể khống chế sự nhớ nhung và tình cảm, giọng nói đau khổ thê lương vô cùng.

Một lúc sau, hai người mới ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, bàn tay vuốt ve gương mặt Diệp Lăng, dịu dàng vô cùng.

“Đúng rồi, phu quân, Đông Hoàng Thái Nhất đi rồi, hắn đến Tiên giới nói cho bọn ta xong thì không biết đi đâu mất.”

Phượng Khôi ngẩng đầu từ tốn nói, Thiên Đế, cũng chính là Đông Hoàng Thái Nhất, là người trực tiếp đột phá theo sự dặn dò của Diệp Lăng, sau đó đến Cửu Kiếp Cương vực, nói cho họ biết chuyện Diệp Lăng đang gặp phải.

Sau đó lại thông báo cho Tiểu Bạch và Kim Mao Hống, thì mới có chuyện xảy ra như lúc nãy.

Diệp Lăng gật đầu: “Hai người cũng biết, tên này là thế đó, độc lai độc vãng quen rồi.”

Đông Hoàng Thái Nhất có lẽ đã đi đến vùng đất thừa kế của bản thân, đi tìm mấy thứ pháp bảo và tài sản của mình trước kia rồi.

“Đúng rồi, phu quân, con của chàng đâu, đứa bé của Alice đâu rồi, không phải bảo sẽ đem nó lên Tiên giới sao?”

Cửu Thiên Huyền Nữ vội vàng nói, Diệp Lăng mỉm cười: “Nha đầu này, sao không động não chút nào thế, ta trốn đến đây đó, sao có thể đem theo nó được?”

“Đợi ta độ xong tiên kiếp, với thân phận hạ giới, sẽ đem nó đến đây sau.”

Diệp Lăng cười nói xong, Phượng Khôi bên cạnh cũng vội vàng gật đầu: “Phải đó phu quân, đưa đứa bé đến đây đi, ta muốn nó được bồi dưỡng nó kĩ càng.”

Là một Tiên Đế, thực lực mạnh mẽ vô cùng, nhưng lại không thể hưởng thụ niềm vui thường tình, bởi vì ở cảnh giới của bọn họ, nguyên âm cơ bản sẽ hoá thành tiên lực, rất khó sinh sản.

Cho nên ở Tiên giới, những kẻ cầm đầu mới cưng chiều con cái vô cùng, hơn nữa phần lớn đều không có con, chỉ có thể nhận, coi như con mà nuôi nấng.

“Yên tâm đi, thằng bé đó cứng cáp lắm, nhất định sẽ là một tiểu hỗn thế ma vương.”

Diệp Lăng cười nói, sau đó xua tay: “Nhưng đứa trẻ khác, đợi đến khi chúng sống hết đời này ở nhân gian, ta sẽ đưa chúng trở về Tiên giới.”

Diệp Lăng đã tính toán xong rồi, đợi đến khi người nhà và bạn bè đều sống hết kiếp này, hắn sẽ đưa bọn họ trở về, sống thêm một lần nữa.

Tuy rằng tạm thời không thể để họ bất tử, nhưng tiếp tục sinh mệnh thì không thành vấn đề, còn nếu thật sự âm dương cách biệt, Diệp Lăng thật sự không chịu nổi.

Hai nữ một nam ngồi trong đại điện, tâm sự những tình cảm và nỗi nhớ của nhau.

Nửa tiếng sau, Tây Vương Mẫu trở lại, cả người sát khí lạnh lẽo, sau khi tiến vào đại điện, sát khí trên người tan biến trong nháy mắt.

“Chàng là tên khốn! Có phải nếu như không có người uy hiếp chàng thì chàng định ở hạ giới sống đến hết đời đó chứ!”

“Chàng có từng nghĩ, ba người bọn ta giày vò đau khổ ở thượng giới, chỉ để bảo vệ cái lều rách này của chàng, chàng biết là áp lực của bọn ta lớn thế nào không?”

“Đồ bội bạc! Ở hạ giới lâu như thế, chàng đúng là không hề coi trọng bọn ta!”

Tây Vương Mẫu vừa nói, nước mắt vừa lách tách rơi xuống. Khi tức giận thì Tây Vương Mẫu một là khóc, hai là làm loạn, ba là treo cổ tự tử. Ông trời ơi, thực sự có thể xếp ngang hàng với tên Đường Tăng lắm lời trong Đại thoại Tây Du rồi.

“Bảo bối! Bảo bối! Dừng lại!”

Diệp Lăng vội vàng đứng dậy, sắc mặt ngượng ngùng nói, Cửu Thiên Huyền Nữ và Phượng Khôi đứng cạnh che miệng cười.

“Không phải không phải, nàng cũng biết là ta chỉ chuyển thế thôi mà, lúc mới đầu ta còn chưa tu luyện, ta cũng đâu có kí ức lúc trước, cho nên ta có cố ý làm sai đâu.”

“Nàng hiểu mà, trong lòng ta cũng rất buồn bã, rất muốn khóc đó.”

Diệp Lăng vội vàng dỗ dành người phụ nữ tung hoành thiên hạ, Tây Vương Mẫu ngẩn ra: “Nói gì thế? Buồn bã, muốn khóc cái gì?”

Trán Diệp Lăng lập tức có mấy vạch đen, cười ngại ngùng: “Không có gì, ồ đúng rồi chúng thần Cương Vực thế nào rồi?”

“Còn thế nào được, giết hết thôi, hai Bát Kiếp tiên Đế đó bị ta làm thịt luôn rồi, hồn phi phách tán!”

“Còn lại thì đã bị đám sài lang hổ báo của chàng làm thành bã thịt rồi.”

Một câu miêu tả nhẹ nhàng khiến đầu óc Diệp Lăng chấn động. Mẹ nó ơi, lòng dạ độc ác quá đi.

Bình Luận (0)
Comment