Ngày trước, kể cả Diệp Lăng có mạnh hơn nữa thì cũng không độ qua được Phượng Hoàng niết bàn kiếp, cuối cùng chỉ là một Thiên Kiêu, không đạt đến cảnh giới thần bí kia.
Mà kiếp này, hắn lại khác hoàn toàn, năng lực tiềm tàng lớn mạnh, thân thể khác lạ, rất có khả năng sẽ đột phá đến cảnh giới đó, tung hoành chư thiên.
Trong đại điện, khí tức Diệp Lăng cuồn cuộn, trong người giống như có hàng vạn tượng vạn long đang cùng nhau gào thét, tiên huyết như đang cuộn trào cả lên.
Tuỵ tiên thể là một bước quan trọng sau khi thành tiên, bởi vì tiên thể rất quan trọng, giống như căn cơ vậy, nếu như căn cơ không tốt, thì con đường sau này sẽ gian nan vô cùng.
Đương nhiên, Diệp Lăng không hề lo lắng đến vấn đề này, những bảo bối được cất giấu ở Cửu Kiếp Cương Vực đủ để hắn cười nhạo tất cả mọi người. Có ai có thể giống như hắn, mất bao nhiêu bảo vật như thế, chỉ để tôi luyện tiên thể.
Rầm rầm, Cửu U Đế Công được thi triển điên cuồng không ngừng, chuyển hoá thành tiên lực của bản thân, khí lực của hắn cũng không ngừng mạnh lên nhờ tác dụng của vô số những bảo vật hiếm có.
Những tạp chất trong thân thể đều bị ép ra ngoài, những tinh hoa đều được giữ lại, mà điều quan trọng hơn cả là, khí lực của Diệp Lăng giống như đang rèn thép, không ngừng tích trữ, chỉ vì trở nên tốt hơn, hoàn mĩ hơn.
Diệp Lăng hít sâu, mỗi lần hít thở đều khiến cho không gian xung quanh rung động. Bây giờ hắn đã có thực lực của Địa tiên hậu kì, gần như có thể giết chết bất kì cường giả Địa tiên đỉnh phong trong nháy mắt.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Long hồn. Long hồn chân chính đáng sợ vô cùng, tiềm tàng hệ thống đặc biệt vượt qua vô số đại tộc yêu thú khác.
Nó sở hữu một loại lực lượng vô cùng hoàn mỹ, vào lúc Long hồn tiến vào trong cơ thể Diệp Lăng, Diệp Lăng cảm thấy bản thân dường như biến thành một con thú lớn của hồng hoang.
Uỳnh!
Đột nhiên Diệp Lăng đứng dậy, chiếc thùng gỗ chứa đầy dịch thể lập tức vỡ nát bay ra ngoài, hơn nửa dịch thể đều bị Diệp Lăng hấp thu hết, những thứ khác đều biến thành đồ bỏ đi, không có tác dụng gì.
“Nên trở về đón Diệp Bình đến đây rồi.”
Diệp Lăng hít sâu, cười khẽ bước ra ngoài. Hắn có thể tưởng tượng được ra đứa con có thiên phú tu luyện tốt đẹp của mình, sau này có thể đạt đến trình độ nào.
Địa cầu, trong trang viên của Diệp Lăng ở thành phố Đông Hải, mọi người đều ngồi trên sô pha, ủ rũ chán nản, thậm chí trông còn có vẻ buồn bã vô cùng.
Diệp Lăng đã đi nửa tháng, điều đó khiến họ lo lắng vô cùng. Diệp Lăng đến thiên giới rốt cuộc có sao không, có trốn chạy được sự truy sát của đám cường giả ở thiên giới không?
“Ôi, không biết khi nào chồng mới trở về.”
Lưu Xảo Nhi cười khổ, một đám phụ nữ ngồi xung quanh cũng tủi thân vô cùng. Phải đó, khi nào Diệp Lăng mới có thể trở về đây?
Những ngày qua, họ rất nhớ Diệp Lăng, chỉ biết nhìn lên bầu trời, bởi họ biết, Diệp Lăng nhất định có thể cảm nhận được nỗi nhớ của họ.
Hiện tại Alice và Ruth cũng đã chuyển đến đây, trải qua chuyện lần đó khiến bọn họ dần trở nên thờ ơ với những thứ quyền lợi ở thế tục, bây giờ đã thao túng cả gia tộc qua hơn nửa địa cầu.
“Yên tâm đi, tôi rất hiểu hiểu cậu ta, kể cả có đến thiên giới cũng không ai làm hại được cậu ta đâu.”
Mạc Tinh ngồi một bên cười cười, nhưng nụ cười cũng chứa đựng sự lo lắng. Nơi đó dù sao cũng là Tiên giới, không phải nhân gian, ở nhân gian có bọn họ, Diệp Lăng sẽ được giúp đỡ rất nhiều.
Nhưng lên Tiên giới, liệu Diệp Lăng có còn những người anh em nguyện vì hắn mà vào sinh ra tử, dốc hết ruột gan như thế này hay không?
“Thật không ngoài dự đoán, người hiểu tôi nhất vẫn là mọi người.”
Đột nhiên, âm thanh quen thuộc vang lên, ai nấy đều lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc vô cùng.
Ngoài cửa, bóng dáng thân thuộc của Diệp Lăng đột nhiên xuất hiện, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, cả người toát ra hơi thở tràn đầy sự huyền diệu thần bí.
Đây là một phân thân tu hành, hiện tại mang theo tu vi Địa tiên hậu kì đáng sợ, đương nhiên, so với bản thể của Diệp Lăng thì vẫn còn kém hơn nhiều.
Dù sao cũng không thứ gì có thể bằng được sự chênh lệch với Cửu Đại Tiên Anh, cho nên nhiệm vụ ở hạ giới đành phải giao cho phân thân này.
“Diệp Lăng! Thật sự là con sao?”
Vương Thục Phân lập tức đứng dậy, lảo đảo bước đến bên cạnh Diệp Lăng, vuốt ve khuôn mặt con trai mình, vô cùng kích động.
Diệp Lăng cười khẽ: “Sao thế? Đến con trai mình mà mẹ cũng không nhận ra sao?”
Diệp Thiên bên cạnh cũng liên tục gật đầu, đây chính là con trai ông, chính là con trai ông, không phải người khác mạo danh.
“Ha ha! Diệp Lăng, cuối cùng con cũng trở về rồi!”
“Chồng ơi, em nhớ anh chết mất, anh có đi nữa không? Có về Tiên giới nữa không?”
Một đám phụ nữ đồng loạt đứng lên, bộ dạng kích động, ai nấy mắt tràn ngập lệ nhìn Diệp Lăng.
Diệp Lăng lắc đầu: “Anh á? Phân thân này ở lại bên mọi người, còn chân thân kia thì không xuống được, thực lực quá mạnh, thế giới này vẫn còn bài trừ anh.”
Kể cả là Hồng Trần Tiên cũng không thể chống lại sự bài trừ của thế giới. Dù sao thì Diệp Lăng cũng đã là Địa tiên hậu kì, độ qua Tiên kiếp, luyện thành Tiên thể, hiện tại hắn đã trở thành một Tiên nhân thực sự, không thể ở lại trái đất lâu dài.
Cho phân thân này xuống, ở bên cha mẹ, ở bên vợ con, chính là trách nhiệm của nó.
“Ha ha! Tốt quá rồi!”
Mọi người đều vô cùng kích động, Diệp Lăng cười khẽ: “Con đến đây là muốn đưa Diệp Bình đi, nó đã hơn một tuổi, về Tiên giới với con là vừa đúng lúc.”
Mọi người ngẩn ra, Vương Thục Phân có chút không nỡ, nói: “Diệp Lăng, có phải hơi vội vàng không? Bây giờ đứa bé mới một tuổi rưỡi, mẹ nghĩ nên đợi nó lớn hơn?”
“Con thấy hai mươi tuổi thế nào, bây giờ nó đi cùng con, mẹ sợ con không trông được nó.”
Nghe Vương Thục Phân nói vậy, Diệp Lăng phì cười: “Mẹ, nếu như để đến hai mươi tuổi thì mọi thứ đã muộn rồi. Độ tuổi hai mươi ở Tiên giới đã là Thần Anh đỉnh phong, thậm chí Tiên nhân cũng đi đầy đường rồi.”
“Diệp Bình kế thừa thiên phú tu luyện của con, Diệp An tư chất bình thường, Tiểu Lâm, Tiểu Lang, Tiểu Viêm, Tiểu Phong đều tư chất rất bình thường, cho nên để cho chúng ở nhân gian, sống hết kiếp này, con sẽ đưa chúng đi.”
Diệp Lăng nghiêm túc nói. Trong đám trẻ này chỉ có Diệp Bình là có thiên phú, những đứa khác tuy rằng cũng tạm được nhưng lại khác xa với Diệp Bình.
Vả lại quan trọng là những đứa bé này phải ở lại đây sống một cuộc sống bình thường, không phải Diệp Lăng không yêu chúng, mà đây chính là con đường của chúng.
Alice gật đầu: “Diệp Lăng, trông coi nó cho tốt, đừng để nó học thói xấu, đợi đến khi bọn em già rồi, anh đưa em về Tiên giới, em sẽ ở bên nó.”
Alice trước kia là một Thánh nữ, cũng có những giác ngộ nhất định, con mình muốn có tiền đồ lớn thì buộc phải trải qua khó khăn.
Diệp Lăng lắc đầu cười khổ: “Sao mọi người kì lạ thế, con là bố của thằng bé, đâu phải là con buôn, con có thể làm chuyện gì xấu với con của con sao?”
Mọi người ngẩn ra, sau đó cười ha ha. Phải đó, bố đưa con ruột mình đi, có gì mà không yên tâm chứ?