Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 806 - Chương 806: Bỏ Nhà Ra Đi.

Chương 806: Bỏ nhà ra đi.

Phân thân của Diệp Lăng ở lại, còn mấy người Tây Vương Mẫu ở Tiên giới hợp nhau lại thi triển thần thông, qua mắt Thiên cơ, đưa Diệp Phi, Ngạo Hồng Trần, Diệp Bình và Tiểu Hắc đến Tiên giới.

Diệp Phi và Ngạo Hồng Trần quyết định đến Tiên giới trước, việc này giúp ích rất lớn cho tu vi của bọn họ, còn về Tiểu Hắc, ở lại nhân gian cũng không có tác dụng gì.

Dù sao tu vi của phân thân của Diệp Lăng cũng sẽ đột phá theo bản thể, ở nhân gian, nó cũng chính là chúa tể.

Sau khi Tiểu Hắc đến thì lập tức đi đến nơi ở của Tiểu Bạch và Kim Mao Hống, chúng nó bắt đầu ngao du cùng nhau. Mà với thiên phú của Tiểu Hắc, vừa đến Tiên giới nó đã liên tiếp đột phá. Ngạo Hồng Trần và Diệp Phi cũng liên tục đột phá, mới chỉ qua một tháng, Ngạo Hồng Trần đã đột phá lên thành Thần Anh hậu kì, còn Diệp Phi cũng đột phá đến tu vi Độ kiếp hậu kì.

Đây chính là sự đáng sợ của Tiên giới. Một số người ở Tiên giới, cũng chính là người gốc sinh sống ở đây, đời sau của một số Tiên nhân, vừa được sinh ra đã có thực lực Kim Đan kì, cũng là một chuyện bình thường.

Trong đại điện của phủ Cửu Kiếp, Diệp Lăng nhìn Diệp Bình chạy như bay, trong lòng thấy hơi hãi hùng: “Trời ơi! Con chạy chậm thôi Diệp Bình, để ý đồ vật chút đi. Nếu con làm vỡ đồ đạc của cha, cha sẽ đánh con một trận đó!”

“Ôi ôi, trời đất ơi, ‘Cẩm nang đại thiên thế giới’ của ta, trong này thậm chí có thể chứa được một vị Địa tiên đó. Con mẹ nó, con xé mất của cha rồi!”

“Ôi trời ơi, tiểu tổ tông của ta ơi, con mau dừng lại, đó là Khiếu Thiên Hổ Miêu mà dì Cửu Thiên Huyền Nữ của con thích nhất đó. Con đừng túm lông nó, dừng tay lại!”

Diệp Lăng nhìn đứa con trai nghịch như quỷ đang người ha ha ha, trông y như Hỗn Thế Ma Vương, liên tục gào thét ngăn cản nó.

Thằng nhóc này điên rồi, đến Tiên giới không chỉ không thấy lạ, mà cái tính ngang ngược còn càng được bộc phát. Hơn nữa người ở trong phủ Cửu Kiếp này đều biết rằng mới xuất hiện thêm một vị tiểu Thiếu chủ.

Diệp Bình vốn dĩ trông cũng đáng yêu, lại thêm thân phận của thằng bé khiến cho cả phủ Cửu Kiếp đều thích thú, thằng bé gần như biến thành một Tiểu Ma Vương không sợ trời không sợ đất.

“Diệp Bình! Dừng lại cho ta!”

Diệp Lăng gầm lên, chỉ một bước đã lập tức tóm được thằng bé, sắc mặt tái mét: “Con nhìn con đi! Phá cái điện này thành thế nào rồi!’

Diệp Bình mở to đôi mắt lấp lánh nhìn Diệp Lăng, cười: “Cha, cha!”

“Cha cái gì, con ngoan ngoãn chút có được không? Cha nói con biết, nếu con còn nghịch phá như thế nữa, cha sẽ đánh nát mông con!”

Diệp Lăng tức giận gào lên, Diệp Bình bị hắn mắng bỗng thấy tủi thân, trong mắt bắt đầu ngậm nước. Diệp Lăng cũng cảm thấy hối hận, nhưng vẫn giả vờ như đang rất tức giận.

“Diệp Lăng! Đồ khốn nạn! Chàng muốn chết hả?”

Đột nhiên, ngay vào lúc này, một tiếng hét cao vút vang lên, cả người Diệp Lăng run rẩy, ngượng ngùng quay lại cười miễn cưỡng.

Đối diện là Tây Vương Mẫu, Cửu Thiên Huyền Nữ, Phượng Khôi, sắc mặt ai nấy đều tối sầm, ba người vốn dĩ đều đang đi ra ngoài mua đồ cho Diệp Bình, kết quả vừa vào đến cửa đã nhìn thấy Diệp Lăng đang quát Diệp Bình.

“Mẹ!”

Cánh tay Diệp Bình lắc lắc, chạy ra khỏi chỗ Diệp Lăng, lao đến bên cạnh Tây Vương Mẫu và hai người kia, lập tức ngồi trên nền đất, mắt đỏ hét lên: “Cha đánh con!”

Diệp Lăng lập tức ngây người. Chết tiệt, lão tử đánh ngươi lúc nào, sao lại ăn nói lung tung thế, đúng là muốn lấy mạng lão tử mà.

“Gì cơ! Chàng lại dám đánh con trai ta, Diệp Lăng, lão nương liều mạng với chàng!”

Phượng Khôi đứng một bên nghiến răng nghiến lợi, xông về phía Diệp Lăng, Diệp Lăng vội vàng xua tay: “Ôi ôi, mọi người đừng có mà chiều hư nó nữa!”

Ba nữ nhân đứng trước mặt Diệp Lăng thấy vậy, ai nấy đều vô cùng kích động, tình mẫu tử nhanh chóng bộc phát.

Huống chi, Diệp Lăng còn yêu cầu Diệp Bình gọi ba người bọn họ là mẹ. Dù cho có là dì thì cũng có thể là mẹ mà. Ở địa cầu, Diệp Bình cũng đã gọi những nữ nhân khác của cha là mẹ rồi.

Không phải như vậy rất thân thiết sao, ai mà ngờ được chỉ một tiếng “mẹ” này lại có thể khiến ba vị chủ mẫu trong nhà khóc sưng cả mắt.

Sau đó còn càng đáng sợ hơn, Diệp Bình bị nuông chiều thành quen, Diệp Lăng thậm chí còn không dám to tiếng với nó.

Bây giờ nhìn thấy Diệp Lăng chuẩn bị đánh Diệp Bình, ba nữ nhân tức giận đến nỗi muốn xông vào xé xác Diệp Lăng ra.

“Ấy ấy! Ba nàng phân rõ phải trái đi xem nào!”

“Ba nàng muốn ta đưa Diệp Bình lên đây, không phải là vì để nó tiện tu luyện hay sao? Sao giờ ba nàng lại làm vậy, cứ thế sẽ dạy hư nó mất thôi!”

Diệp Lăng bị Phượng Khôi nhéo tai đi đến bên cạnh Tiểu Diệp Bình thì vội hét toáng lên, Tây Vương Mẫu cười lạnh lùng, ôm lấy Diệp Bình: “Bọn ta chiều nó đó, chàng tính thế nào?”

“Đúng! Chiều nó đó, chuyện tu luyện không vội vàng được, dù sao Cửu Kiếp Cương Vực chúng ta vẫn còn rất nhiều đồ.”

Cửu Thiên Huyền Nữ ở bên cạnh cười lạnh nói, Diệp Bình đang được Tây Vương Mẫu bế giơ giơ nắm đấm: “Mẹ Tây Vương Mẫu, lúc nãy cha làm như thế này với con này!”

“Cục cưng thấy buồn quá, muốn khóc quá!”

Diệp Bình khóc thút thít, Diệp Lăng ở đối diện trợn mắt: “Đồ nhóc con khốn nạn, lại còn giả vờ hả?”

“Ây! Sao nào? Chàng muốn chết đúng không, ta nói cho chàng biết, chàng mà còn bắt nạt con trai ta nữa thì chàng không xong với ta đâu!”

Nói xong, Tây Vương Mẫu liền ôm Diệp Bình, cùng với Cửu Thiên Huyền Nữ và Phượng Khôi quay lưng rời đi. Ba người cười ha ha ha với Diệp Bình, không biết sắp đi hại ai rồi.

Diệp Lăng nhìn Khiếu Thiên Hổ Miêu bò trên nền đất suýt nữa bị Diệp Bình hành hạ đến chết: “Ta bảo này Hổ Miêu, ngươi nói xem, có phải quá đáng lắm không?”

“Cứ chiều nó như thế, sau này làm sao có tiền đồ được. Ngươi nhìn nó trêu chọc ngươi này, có đau không?”

Đây là Khiếu Thiên Hổ Miêu của Cửu Thiên Huyền Nữ, thực lực cấp bậc Tiên Đế, ở bên ngoài cũng là kẻ cầm trùm, sao lại để cho một đứa trẻ con làm nhục thế này.

Khiếu Thiên Hổ Miêu đứng dậy, lườm Diệp Lăng một cái: “Thằng bé chơi với ta thôi, liên quan gì đến ngươi, cái loại ngươi đúng là lo chuyện bao đồng. Còn hung dữ với trẻ con nữa, đúng là vô đạo đức.”

“Diệp Bình! Đến đây nào, Miêu thúc chơi cưỡi ngựa với con!”

Khiếu Thiên Hổ Miêu bước ra khỏi đại điện, để lại một mình Diệp Lăng há mồm trợn mắt.

Ơ, vậy là, chỉ có một mình ta là khốn nạn thôi đúng không.

Diệp Lăng nghiến răng nhìn đại điện vắng tanh, lắc lắc đầu, tay chắp sau lưng: “Ôi, đúng là bi thảm mà!”

Một ngày sau, cả phủ Cửu Kiếp đều hoang mang, Diệp Lăng chạy rồi, bỏ nhà ra đi rồi, chỉ để lại một tờ giấy nhỏ.

Trong giấy viết một hàng chữ: Các người chiều nó tiếp, lão tử nhìn thấy mà phiền lòng, ta đi xông pha giang hồ đây.

Tây Vương Mẫu đọc xong rất dứt khoát xé tờ giấy: “Đừng để ý tên ngốc đó, ra ngoài lịch luyện thì đi đi, lại còn giả vờ cao thượng!”

Phượng Khôi và Cửu Thiên Huyền Nữ cùng gật đầu, lập tức nhìn rõ bộ mặt thật của Diệp Lăng.

Trên một đường mòn quanh co, Diệp Lăng đội một chiếc nón, cứ thế mà đi, quay đầu nhún vai nhìn cung điện, lạnh lùng hừ một tiếng.

“Lão tử đi xông pha Tiên giới, tạm biệt mấy người.”

Từng bước từng bước, bóng dáng Diệp Lăng cứ thế điên cuồng mà xông về phía trước.

Bình Luận (0)
Comment