Trấn Thanh Phong là một trấn cỡ nhỏ trên lãnh thổ quốc gia, cường giả mạnh nhất ở đó cũng chỉ là Thiên Tiên đỉnh phong hay Kim Tiên mà thôi.
Chỉ có điều nơi này có một vài điểm khác biệt, nó tiếp giáp với một quốc gia khác. Ở Tiên giới, đế quốc thật sự tồn tại, tất nhiên, cũng được gọi là một thế lực.
Do đó, ở đây rất ‘hỗn loạn’, là nơi ‘giao tranh’ của hai thế lực, thậm chí ở đây còn có thể dễ dàng nhìn thấy một số cường giả được gọi là Đại La Kim Tiên.
Trên đường phố nhộn nhịp, Diệp Lăng tản bộ một mình. Khí tức của hắn đã hoàn toàn được bí thuật của Tây Vương Mẫu che giấu đi. Ngay cả một số bằng hũuq cũ của Diệp Lăng như các vị Cửu Kiếp Tiên Đế đáng sợ kia cũng không thể dò xét khí tức của hắn .
"Chậc chậc, cuộc sống ở bên ngoài vẫn là thoải mái nhất. Hơn nữa, tu vi cần lịch luyện, mình cứ ở nhà mãi, cho dù mỗi ngày đều ăn thiên tài địa bảo cũng không thể đột phá được."
Diệp Lăng rất nhàn nhã mà bước từng bước, mục đích của hắn là lịch luyện, bởi vì hắn biết rất rõ chỉ có lịch luyện mới có thể khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn.
Trong lãnh thổ Cửu Kiếp, hắn chính là vương giả, là sự tồn tại vô địch. Nếu chỉ ở lại nơi đó, cho dù có thể trở thành Tiên đế, hắn cũng chỉ là tồn tại ở cấp thấp nhất mà thôi.
Nếu như đã có một kiếp này thì hắn phải trở nên mạnh mẽ hơn, hoàn mỹ hơn và lợi hại hơn trước kia. Đây mới là ý định lúc đầu của hắn, hơn nữa cũng không thể “lãng phí” Cửu Đại Tiên Anh được.
Trên đường đi, Diệp Lăng nhìn đám người cực kỳ náo nhiệt và những quầy hàng muôn màu muôn vẻ ở ven đường. Nói trắng ra thì Tiên giới cũng chỉ là một xã hội của những cường giả mà thôi.
Cũng không khác trần gian là mấy, nếu như bắt buộc phải có thứ gì đó khác biệt thì có lẽ chính là Tiên giới không hề có công nghệ kỹ thuật cao như xã hội hiện đại.
"Mau đi xem xem. Nơi đó có yêu thú, yêu thú Địa Tiên đỉnh phong đó, tuy rằng đã bị thương, nhưng còn mạnh mẽ vô cùng!"
"Đi thôi! Đi xem thử, có lẽ vẫn sẽ về túi của thiếu gia họ Hoàng kia. Ở trấn Thanh Phong này, ai dám tranh giành với thiếu gia nhà họ Hoàng đó chứ."
Đột nhiên, mấy gã cảnh giới Thần Anh xung quanh Diệp Lăng liên tục hét lên, Diệp Lăng sửng sốt, yêu thú Địa Tiên đỉnh phong?
Không tồi, có vẻ rất thú vị đó, Diệp Lăng cũng đi theo đám người về nơi cách đó không xa. Tại đó, ngay bên đường có một cường giả Địa Tiên đỉnh phong, vẻ mặt nghiêm túc, trong cơ thể hắn mơ hồ có một lực lượng khủng khiếp đang chuyển động.
Trước mặt hắn là một cái lồng, trong cái lồng đó đang nhốt một con hồ ly với bộ lông bị cháy đen, con hồ ly đó không lớn, cũng dài cỡ hơn ba mươi phân.
Có thể nhìn ra được màu lông ban đầu của hồ ly có lẽ là màu trắng, trắng như tuyết vậy. Vì quanh cổ của nó, vẫn còn một đám lông nguyên vẹn.
Nhưng mà tất cả lông trên người nó đã bị hỏa lực cực kỳ mạnh thiêu rụi hoàn toàn, thậm chí còn lộ ra cả phần thịt non mềm.
Có điều, mọi người ở đây ai cũng có thể cảm nhận được rằng, khí tức mạnh mẽ mà con hồ ly này toát ra chính là Địa Tiên đỉnh phong.
"Này, ông chủ, yêu thú này bán như thế nào vậy?"
Một vị Địa Tiên ở ven đường hỏi, chủ sạp ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái: "Một trăm viên tiên thạch trung phẩm."
Một trăm viên tiên thạch trung phẩm, tất cả mọi người khi nghe xong đều không dám thở. Trời ơi, giá gì mà cao ngất trời vậy.
Ở Tiên giới, tiên thạch được chia thành ba loại là hạ phẩm, trung phẩm và cực phẩm, một trăm viên hạ phẩm có thể đổi được một viên trung phẩm, một trăm viên trung phẩm thì đổi được một viên cực phẩm.
Một Địa Tiên bình thường, có bán hết gia sản của cải cũng chỉ có thể lấy ra nhiều nhất mười viên tiên thạch cực phẩm. Vậy mà con yêu thú bị thương này lại đòi đến một trăm viên tiên thạch trung phẩm?
"Mẹ kiếp! Ngươi điên rồi sao? Con yêu thú này đã bị trọng thương, còn không biết có khôi phục được không. Ngươi lại dám hô đến một viên tiên thạch cực phẩm, ngươi có phải bị ngu không vậy?
Một gã ở ven đường bất bình lên tiếng, đã cháy đen như vậy rồi. Tuy là tu vi ban đầu vẫn còn, nhưng mà ngươi nên biết là yêu thú này đã bị thương rồi chứ.
Chủ sạp ngẩng đầu lên, cười khẩy: "Ngươi thì hiểu cái gì, muốn mua thì mua, không mua thì cút qua một bên, còn nói thêm một câu, ta giết chết ngươi!"
Người nọ sửng sốt, nghiến răng nghiến lợi không dám lên tiếng nữa. Dù sao tu vi của hắn cũng chỉ mới ngang Địa Tiên trung kỳ, còn người trước mặt hắn đây có thể thấy rõ là cách cảnh giới Thiên Tiên không còn quá xa.
Không thể chọc tức hắn được, tính mạng vẫn là quan trọng nhất, lỡ như thật sự bị đánh chết thì vỡ mồm thật.
Người bên đường đều đang xì xào bàn tán, nhưng Diệp Lăng ở một bên lại nở nụ cười. Hắn đã nhìn ra bản thể của yêu thú này rồi, nếu như hắn không lầm thì yêu thú này chính là Cửu Vĩ Yêu Hồ vô cùng nổi tiếng.
Chỉ là không biết tại sao lại bị đuổi giết thành ra như vậy, Diệp Lăng lắc đầu bước ra ngoài.
"Ta sẽ mua con yêu thú này."
Vừa nói, hắn vừa ném ra một viên tiên thạch cực phẩm, sau đó xách lồng bỏ đi. Ai nấy đều kinh ngạc khi nhìn thấy viên tiên thạch mà Diệp Lăng ném ra.
Là tiên thạch cực phẩm đó, mặc dù tỷ lệ quy đổi là tương đương, nhưng thường thì chẳng có ai lại muốn đem một viên tiên thạch cực phẩm để đổi lấy một trăm viên tiên thạch trung phẩm cả.
Bởi vì tiên thạch ở cấp càng cao thì tiên lực chứa trong đó càng mạnh. Tiên nhân cũng có thể nuốt nó để tu luyện, là vật vô cùng quan trọng.
Ông chủ cầm lấy viên tiên thạch mà Diệp Lăng ném qua, choáng váng một lát rồi lập tức cất vào Tu Tử Giới Chỉ. Nhưng chính vào lúc này, Diệp Lăng đang xách cái lồng còn chưa đi được hai bước, ba vị đại hán đã đứng trước mặt hắn.
Tất cả đều là tu vi Địa Tiên đỉnh phong. Mà sau lưng bọn họ, còn có một thanh niên đang đứng đó, tay cầm một chiếc quạt phe phẩy với khuôn mặt tươi cười.
Nụ cười đó khiến người ta rất khó chịu, nhưng người trẻ tuổi này có tu vi không hề tầm thường, tuổi còn trẻ mà đã là bán Thiên Tiên, tuyệt đối là tài năng xuất chúng.
"Xin lỗi, thiếu gia của chúng ta có hứng thú với yêu thú này. Một trăm năm mươi viên tiên thạch trung phẩm, ngươi vẫn nên đặt nó xuống đi."
Trong đó có một tên đại hán đang khoanh hai tay, khẽ nhếch mép cười lạnh. Diệp Lăng nhìn đám người trước mặt, mặt không đổi sắc, lắc đầu: "Thực xin lỗi, không bán."
"Không bán? Ngươi không muốn bán là có thể không bán? Ta nói cho ngươi biết, người ra giá cao liền mua được đồ, ngươi có biết không?"
"Bỏ thứ này xuống cho ta, rồi nhanh chóng cút đi. Nếu không, tính mạng của ngươi khó mà giữ được!"
Các đại hán đối diện đều lạnh lùng quát lớn. Diệp Lăng lập tức vui mừng, chậc chậc, làm sao đây, vừa ra khỏi cửa đã gặp được kẻ ép mua ép bán rồi?
Còn những người xung quanh lại đang bàn tán không ngừng: "Nhìn mà xem, ta biết ngay mà, con yêu thú này sớm muộn gì cũng sẽ về tay thiếu gia họ Hoàng đó thôi."
"Ai dà, hống hách quen rồi. Có lẽ người thanh niên này không phải người ở đây, chắc sẽ phải chịu thiệt rồi."
Tai của Diệp Lăng rất nhạy bén, có thể nghe rõ những lời nói kia, nhưng mà không sao, chỉ là một kẻ tầm thường trong trấn thì có thể làm nên trò trống gì?
"Tránh ra, nếu không hậu quả ngươi tự gánh đấy."
Diệp Lăng lắc đầu, bước tới một bước, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên dâng lên từ trong cơ thể hắn, như thể là con rồng khổng lồ đang gào thét, điên cuồng xông tới phía trước.
Đùng đùng đùng, ba tên đại hán phía đối diện và thiếu gia họ Hoàng đều liên tục thối lui, mặt biến sắc.
"Ra tay đi!"
Ba gã đại hán đó nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên ra tay, tiên lực kinh khủng từ trong cơ thể triệt để bạo phát.