Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 808 - Chương 808: Cút Sang Một Bên.

Chương 808: Cút sang một bên.

Ba vị đại hán thường ngày diễu võ dương oai, kiêu ngạo độc đoán, nay lại bị Diệp Lăng nói chuyện kiểu đó, một lời không hợp liền trực tiếp xuất chiêu.

Bùm!

Ba vị cường giả Địa Tiên đỉnh phong phối hợp với nhau, ngay cả những cường giả Thiên Tiên sơ kỳ cũng không muốn đối chọi.

Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều kinh hoàng mà thối lui. Ba cường giả này cũng có chút danh tiếng ở trấn Thanh Phong.

Tất nhiên hình tượng cũng không phải thứ gì đó quá to lớn. Về cơ bàn thì họ được xem như là chó săn vậy.

"Không xong rồi, chàng thanh niên này toi đời rồi, tam đại Địa Tiên đỉnh phong liên thủ, cậu ta chắc chắn không thể đánh lại được!"

"Đúng vậy, đúng vậy, toi rồi, thực sự toi đời rồi, ai có thể cứu hắn chứ?"

Mọi người xung quanh đều kinh hãi la hét. Hoàng gia ở trấn Thanh Phong là một trong những gia tộc giàu nhất. Trong bốn gia tộc lớn, địa vị của Hoàng gia cao hơn cả ba gia tộc còn lại.

Nhưng mà cảnh tượng xảy ra tiếp đó đều khiến tất cả mọi người nhất thời chết đứng tại chỗ. Chỉ thấy Diệp Lăng một tay xách chiếc lồng đựng hồ ly, một tay siết chặt thành nắm đấm, sau đó một loạt âm thanh mãnh liệt nổ ra.

Răng rắc, xung quanh tứ phía, một chùm ánh sáng khủng khiếp gầm lên và lao thẳng về phía tam đại cường giả ở phía đối diện.

"Giết hắn cho ta!"

Tam đại cường giả ầm ầm quát lớn, nhưng ngay sau đó, khi nắm đấm của bọn họ vừa chạm vào tia sáng kinh người đó, thân thể liền bay lộn ngược không thể kiểm soát được.

Tiếng bôm bốp vang lên, tam đại cường giả trực tiếp đập mạnh người xuống đất, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, một ngụm máu phun ra, khí tức mơ hồ, nhìn Diệp Lăng với vẻ mặt hoảng sợ.

Thật yên tĩnh, cảm giác yên tĩnh của sự chết chóc, đến nỗi dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, không dám tin vào cảnh tượng trước mặt.

"Ai còn dám ngăn cản ta, đều phải chết!"

Diệp Lăng lạnh giọng quát lên, một đám thổ bá vương nơi sơn cốc mà lại dám diễu võ dương oai trước mặt hắn, thật là múa rìu qua mắt thợ, chán sống rồi.

"Chậc chậc, thủ đoạn không tồi, nhưng vị bằng hữu này, ngươi đã đánh ba người của Hoàng gia ta bị thương, đánh xong rồi bỏ đi như vậy mà xem được sao?

Mọi người xung quanh ai nấy còn chưa kịp hoàn hồn thì nam thanh niên đang phẩy quạt kia đã thu quạt lại và bước ra ngoài. Ba tên trên mặt đất bị Diệp Lăng đả thương đã nhanh chóng bò ra phía sau lưng thanh niên kia.

"Một đám phế vật!"

Thanh niên đó lạnh lùng chửi mắng, tam đại cường giả đều cúi đầu không dám ho he. Tiếp đó thanh niên nọ cười lạnh một cái, vỗ tay: "Đã bao nhiêu năm rồi, ở trấn Thanh Phong này không có người nào dám đụng đến người của Hoàng gia ta! "

"Ngươi là người đầu tiên! Không tồi, không tồi!"

Nghe xong lời của thanh niên đó, Diệp Lăng lắc đầu: "Ta nhất định không phải là người đầu tiên và tuyệt đối cũng không phải là người cuối cùng.”

“ Ngươi muốn làm gì, nếu không có yêu cầu gì khác thì tránh ra."

Nghe thấy lời của Diệp Lăng quá thể ngang ngược, thiếu niên lắc đầu, nhìn chung quanh ai nấy đều có chút chột dạ, hắn cười một cách khinh thường, nói: "Được rồi, nếu ngươi đã dứt khoát như vậy thì ta sẽ không dây dưa nữa."

"Mười viên tiên thạch cực phẩm, đặt xuống đây, ta sẽ để ngươi đi."

Mười viên tiên thạch cực phẩm, yêu cầu này lập tức khiến tất cả mọi người choáng váng. Trời ơi, đây chẳng phải là đang tống tiền sao, mười viên tiên thạch cực phẩm, chỉ để mua sinh mệnh của một cường giả Địa Tiên đỉnh phong thôi ư.

"Hoàng Phi ta từ trước đến nay vẫn luôn nói lời giữ lời. Nếu ngươi lấy ra mười viên tiên thạch cực phẩm, ta sẽ để ngươi đi. Về việc ngươi đả thương ba tên phế vật này, ta cũng sẽ không truy cứu nữa."

"Hơn nữa, ngươi cũng hiểu rất rõ rằng, yêu cầu của ta không hề quá đáng chút nào, đúng không?"

Hoàng Phi chính là thiếu gia Hoàng gia, hắn vô cùng ngang ngược, ở trấn Thanh Phong, Hoàng gia nhà hắn chính là trời.

Mười viên tiên thạch cực phẩm còn không quá đáng sao, nhưng mọi người chung quanh tức giận nhưng không ai dám lên tiếng. Mọi người đều đang cầu nguyện cho Diệp Lăng có lẽ tên này khó có thể giải quyết hậu quả này rồi.

"Quá đáng? Không quá đáng chút nào, dù sao đi nữa thì mặt mũi của Hoàng gia các người không chỉ đáng mười viên tiên thạch cực phẩm, đúng không nào."

Diệp Lăng khẽ mỉm cười, Hoàng Phi ở phía đối diện trực tiếp vỗ tay, sảng khoái hét lên một tiếng, sau đó gật đầu: "Vị bằng hữu này, ta thích ngươi rồi đó, haha!"

"Ngươi là người có tiền, thiếu gia đây muốn làm bằng hữu tốt với ngươi, ngươi nói xem có được không, haha!"

Diệp Lăng gật đầu: "Được rồi, vậy thì ngươi cút sang một bên đi, ta đang vội, chó ngoan sẽ không cản đường người khác đâu."

Đột nhiên thay đổi phong cách nói chuyện, Hoàng Phi nhất thời bị sốc, những người xung quanh đang vây xem càng hoảng hơn, đây là ý gì? Cuộc trò chuyện không chỉ thay đổi mà còn có vẻ như đang trở thành cuộc cãi vã?

Sắc mặt Hoàng Phi càng thêm tái nhợt, chỉ vào chính mình lạnh lùng quát lớn: "Ngươi đang mắng ta? "

"Ngươi bị điếc à? Không những không nghe được chữ cút mà còn không nghe ra hai chữ chó ngoan nữa?"

Diệp Lăng lắc đầu, trực tiếp đi tới phía trước, Hoàng Phi ở phía đối diện nghiến răng nghiến lợi, trong cơ thể hắn luồng khí tức bán Thiên Tiên đột nhiên gào thét mãnh liệt mà thoát ra.

Giữa hai nhãn cầu hắn hiện lên ngọn lửa cháy bừng bừng, một màu sắc đáng sợ, hai tay hắn siết chặt, một ngọn lửa màu tím trực tiếp tràn ngập toàn bộ xung quanh nắm đấm.

Bùm, một đấm đánh ra không chút lưu tình, ai nhìn thấy cũng phải hồn bay phách tán. Tên Hoàng Phi này tuy là công tử bột nhưng thực lực của hắn vẫn là không thể bàn cãi.

Với một cú đấm đó, ngọn lửa màu tím lập tức gầm thét, lấp đầy cả nửa bầu trời, ngọn lửa cuồng bạo dường như muốn nuốt chửng hết cả thiên địa, với sự hung hãn và oai phong.

Bùm, nắm đấm đó cực kỳ hung ác mà đập vào mặt Diệp Lăng. Chỉ có điều khi nắm đấm chuẩn bị lao về phía mặt Diệp Lăng, đột nhiên lại bị bàn tay đang giơ lên nhẹ nhàng giữ lại.

Răng rắc, Diệp Lăng siết chặt nắm đấm của Hoàng Phi trong lòng bàn tay, cười lạnh một tiếng, uy lực kinh người lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay.

Rầm một tiếng, một lực lượng không gì sánh được trực tiếp vặn nắm đấm của Hoàng Phi khiến nó bị biến dạng, ngọn lửa màu tím đáng sợ giữa không trung dĩ nhiên cũng bị dập tắt.

Bang, Diệp Lăng đá thẳng một cước vào bụng Hoàng Phi với lực lượng khủng khiếp khiến Hoàng Phi giống như diều đứt dây, trực tiếp ngã chao đảo xuống đất.

Một tiếng ‘phịch’ vang lên, Hoàng Phi trực tiếp ngã xuống đất, một ngụm máu xộc thẳng ra khỏi cổ họng hắn, nhưng lại bị Hoàng Phi cố nhịn mà nuốt xuống.

"Lão tử ta phải giết ngươi!"

Một con đao đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay của Hoàng Phi, ngay lập tức nó gầm lên dữ dội và trực tiếp bay ra.

Rầm, Hoàng Phi nhấc chân bay lên không trung, con đao trong tay hắn ngay lập tức biến lớn hơn, lớn đến hơn mười thước và còn tỏa ra đao quang khủng khiếp.

"Cuồng Ma Đao, Nhất Đao Ma Sinh!"

Hoàng Phi nghiến răng, hai tay siết chặt con đao rồi nghiến răng nghiến lợi dồn toàn bộ sức mạnh của cơ thể đều đổ về hai tay, sau đó hung hăng chém ra.

"Giết!"

Rầm rầm, thiên địa lúc này dường như đều đang chấn động. Ánh sáng phát ra từ cây đao khủng khiếp điên cuồng chém ra, giống như sấm sét.

Sắc mặt một số cường giả vây xung quanh hay thậm chí cả những cường giả Địa Tiên hậu kỳ đều thay đổi, họ điên cuồng chạy trốn. Bởi vì chỉ với khí tức của con đao này thôi cũng đủ để làm cho bọn họ kinh hồn táng đảm, kinh hãi vô cùng.

Ánh sáng khủng khiếp của cây đao đó giống như là muốn phá vỡ toàn bộ thiên địa, cùng với khí tức cuồn cuộn cuồng bạo mà điên cuồng chém ra.

Diệp Lăng sừng sững đứng bên dưới, cao vút bất thường, trong mắt hắn phát ra một luồng sát khí cực kỳ khủng khiếp.

Bình Luận (0)
Comment