Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 809 - Chương 809: Một Kiếm.

Chương 809: Một kiếm.

Ánh đao đáng sợ giống như Lôi Thần giáng xuống, mang theo khí thế điên cuồng muốn tiêu diệt tất cả, chỉ trong phút chốc đã bao trùm lấy Diệp Lăng.

Đùng đùng, ánh chớp đáng sợ giống như từng đợt sóng cuồn cuộn, phút chốc nuốt chửng lấy Diệp Lăng.

Bóng người Diệp Lăng mờ đi dưới ánh đao, giống như một con thú dữ của hồng hoang, nuốt chửng lấy người, chẳng còn nhìn thấy chút vết tích.

“Xong rồi! Xong thật rồi, thanh niên này kiêu căng quá, một chiêu mà Hoàng Phi dốc hết toàn lực đánh ra, hắn lại dám chống đỡ, đúng là thực sự muốn chết mà!”

“Hoàng Phi đã sắp đột phá lên Thiên Tiên rồi, kể cả khắp Cương Vực này, cũng được coi là có tư chất không tồi, thanh niên này do sơ sảy hay là tự tin quá rồi!”

Những người bỏ chạy đến nơi xa, ai nấy đều hoảng sợ thốt lên, một chưởng đáng sợ ban nãy của Hoàng Phi không nhằm vào bọn họ cũng khiến cho trong lòng bọn họ phát run lên rồi.

Có thể tưởng tượng, trong ánh đao điên cuồng, người bị truy sát cuối cùng sẽ gặp phải những công kích đáng sợ nhường nào.

Hoàng Phi bay xuống, thở gấp kịch liệt, một đao đáng sợ của bản thân ban nãy gần như đã làm tiêu hao hết tiên lực của hắn, bây giờ hắn đã hết sạch tiên lực, không còn sức chiến đấu.

Chỉ có điều, tên đó dám chống đỡ đao đó của mình, hắn chắc chắn sẽ chết thôi. Ánh đao đáng sợ trước mắt đang từ từ mất đi.

“Dám đối đầu với ta ở trấn Thanh Phong, không tên nào có thể sống sót ra ngoài!”

Trong mắt Hoàng Phi ngập tràn những tia giận dữ và tự tin vô cùng, hắn nhìn mọi người một lượt, kể cả là cường giả Thiên Tiên cũng không ai dám kháng nghị.

Dù sao thì nhà họ Hoàng cũng vô cùng lớn mạnh, ở khắp Cương Vực có chút danh tiếng, nghe nói chủ mẫu của nhà họ Hoàng là họ hàng của một nhân vật có tiếng tăm ở Cương Vực.

Trong lúc mọi người bàn tán xôn xao, có người thương hại cho Diệp Lăng, có người lại càng trở nên sợ hãi trước Hoàng Phi thì trong vài ánh đao tàn còn sót lại, có một cái bóng từ từ bước ra.

Hoàng Phi trợn tròn mắt, chân liên tục lùi về sau, sự sợ hãi bao trùm khuôn mặt hắn trái ngược hoàn toàn với vẻ tự tin cùng cực ban nãy.

Tất cả những người mới bàn tán xôn xao lúc này đều há hốc mồm đến mức dường như có thể nhét được một quả trứng gà, không nói lên lời.

Những biểu cảm đó đều giống như đang gặp phải ma, gặp chuyện mà dường như không thể nào xảy ra.

Trong ánh đao, Diệp Lăng nhấc Hồ Ly, từ trong ánh đao chết chóc bước ra, dáng điệu vẫn hung hãn như thường.

Ánh đao vẫn chưa hoàn toàn tan hết bên ngoài thân thể, nhưng cũng chỉ lởn vởn quanh đó mà thôi.

Giọng Diệp Lăng lạnh nhạt, trong bàn tay đột nhiên xuất hiện Nguyên Thủy Kiếm Thai, ánh kiếm nhảy múa lấp lánh, nhưng ánh kiếm nhỏ bé yếu ớt này lại dường như khiến tất cả mọi người hết hồn.

Đến lớp phòng ngự cơ bản nhất cũng không bị phá vỡ, khí lực của Diệp Lăng vốn đã mạnh mẽ vô cùng, trải qua rèn luyện Tiên thể, hiện tại hắn đã vô địch ở cảnh giới Địa Tiên này.

Nhưng mà Hoàng Phi ở đối diện lại không biết, hắn trợn tròn mắt, có chết cũng không dám tin, chiêu đáng sợ nhất của bản thân lại không thể làm rách một góc y phục của người kia?

“Không! Nhất định là ngươi đã dùng yêu thuật gì đó, không! Không thể nào có chuyện này được!”

Hoàng Phi không dám tin, liên tục gào lên, hai tay hắn cầm đao, đôi mắt đỏ ngầu: “Ta nói cho ngươi biết! Ngươi đừng hòng doạ ta! Ngươi chỉ là một tên Địa tiên đỉnh phong mà thôi, ta muốn giết ngươi cũng chẳng cần phí sức!”

“Ngươi đừng hòng doạ được ta, ngươi phải chết, ngươi phải chết, không ai cứu được ngươi đâu!”

Hoàng Phi hét to, điên cuồng xông lên, cây đao trong tay giơ lên, hắn nghiến răng nghiến lợi, chớp mắt đã xông đến bên cạnh Diệp Lăng, cây đao trong tay mạnh mẽ hơn tất cả.

Ánh sáng chói lọi đột nhiên sinh ra, bóng người Hoàng Phi vụt qua, đứng im ở chỗ cũ, trên cánh đao của hắn, từng giọt máu tươi nhỏ giọt xuống đất.

Xoạch, máu tươi dường như có ma lực, dẫn dắt trái tim người, mỗi giọt máu tươi đều có thể khiến cho trái tim người ta nhảy múa điên cuồng.

“Có chuyện gì thế, thế này là thế nào, có ai hiểu rõ không, đao của Hoàng Phi rốt cuộc là sao?”

Những kẻ cảnh giới không đủ đều sợ hãi vô cùng, không ai nhìn ra được chiêu lúc nãy rốt cuộc là như thế nào, họ chỉ có thể nhìn thấy máu.

Nhưng không chỉ là bọn họ, kể cả những cường giả của Thiên Tiên sơ kì cũng không hề phát hiện được gì, không hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

Mơ hồ giống như gặp ma. Mẹ nó chứ, quỷ dị quá đi, hai tên Địa Tiên đỉnh phong đang chiến đấu, đến cả cường giả Thiên tiên sơ kì cũng không nhìn rõ?

“Ngươi! Rốt cuộc ngươi là ai!”

Hoang Phi đứng ở chỗ cũ không quay người, âm thanh lạnh nhạt hỏi, Diệp Lăng ở sau lưng hắn liền thu kiếm, từ từ rời đi.

Đợi đến khi bóng dáng Diệp Lăng từ từ biến mất trong mắt mọi người, Hoàng Phi lập tức ngã ra đất, ở hai cổ tay của hắn có hai vết thương đỏ lòm đáng sợ, chạy một đường dài, kéo lên đến tận ngực hắn.

Máu tươi từ ngực trào ra, hơi thở của hắn từ từ biến mất, hắn cũng không hiểu được, tại sao bản thân ra tay trước, lại bị Diệp Lăng ra tay giết chết.

“Gì cơ! Chết tiệt! hoàng Phi chết rồi, xong rồi xong rồi, to chuyện rồi!”

“Ôi trời ơi, trấn Thanh Phong sắp thay đổi rồi. Mau, trở về mau, nhất định không được ra khỏi cửa, Hoàng gia sắp phát điên rồi.”

Mọi người đều điên cuồng rời khỏi hiện trường, làm gì có ai dám ở lại chỗ này. Nếu không, người của Hoàng gia sẽ vô tình giết chết bọn họ mất.

Ba người đàn ông vạm vỡ đi theo Hoàng Phi ai nấy đều ngơ ngẩn, ở bên bờ vực sụp đổ hoàn toàn.

Hoàng Phi chết rồi, con trai thứ hai của đương kim gia chủ Hoàng gia chết rồi. Bọn họ làm sao gánh nổi tội lỗi này?

Trong một toà viện cực lớn, một người đàn ông trung niên đang nghịch hoa tươi, bỗng nhiên có một luồng gió thổi qua, hoa rơi trên nền đất.

Mà lúc này, một người lớn tuổi mang vẻ mặt ngưng trọng chạy vào, lập tức cúi người, run rẩy nói: “Lão gia, Tiểu Phi chết rồi, bọn A Đại khiêng thiếu gia về.”

Người trung niên chấn động, sau đó hít sâu một hỏi: “Tiểu Phi chết rồi, bọn chúng còn có tư cách sống sao?”

“Tra cho ta! Tra xem rốt cuộc là ai, ta muốn giết hết cả nhà hắn, bồi táng cùng Tiểu Phi.”

Giọng của người trung niên lạnh lẽo vô cùng, bàn tay nắm thành nắm đấm, bình hoa trước mắt đột nhiên vỡ tan, đất ướt trong bình rơi ra khắp sàn.

Một luồng sát khí đáng sợ của cường giả Kim Tiên bao trùm cả căn viện.

Mà trong một căn nhà ở trấn Thanh Phong, Diệp Lăng ngồi trước một chiếc bàn bình thường, nhìn hồ ly đang sợ hãi mà cười.

“Được rồi, ngươi tự do rồi.”

Diệp Lăng vừa nói vừa mở cửa chiếc lồng, nhưng con hồ ly lại sợ hãi cuộn mình, không dám động đậy chút nào.

Bình Luận (0)
Comment