Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 810 - Chương 810: Cái Gì Là Quan Trọng?

Chương 810: Cái gì là quan trọng?

Hồ ly sợ hãi vô cùng, kẻ trước mặt nó giống như một tên Ma Vương, tức giận lên là giết người.

Như tên công tử Hoàng gia đó, đường đường là cường giả Thiên Tiên mà lại bị tên này giết chết.

Nghe nói, những tên thực lực mạnh thì đầu óc đều không được bình thường, thậm chí còn có chút bệnh thần kinh, nếu như mà gặp phải mấy tên có sở thích kì quái, ôi trời ơi, hậu quả thật là không thể tưởng tượng nổi.

“Ôi, ngươi sợ cái gì chứ, mau đi ra đây, ngươi được tự do rồi. Tự do rồi ngươi hiểu không?”

Diệp Lăng nhìn biểu cảm kì dị của hồ ly, bỗng chốc ngẩn người, tên này sao lại kì lạ thế nhỉ?

Diệp Lăng lại đưa mặt đến gần hơn, hồ ly nhìn biểu cảm nghi ngờ của Diệp Lăng, lập tức sụp đổ, oa một tiếng, bắt đầu khóc rất to.

Nước mắt tuôn ra từ hai con mắt, nó sợ hãi vô cùng: “Đừng! Đừng làm hại ta, ta không bán đứng linh hồn cho ngươi đâu!”

“Ngươi đừng giết ta có được không, thịt của ta không ngon, ta rất gầy, đều là xương thôi, chẳng có thịt đâu.”

Hồ ly vội vàng hét lên, Diệp Lăng lập tức ngẩn người. Chết tiệt, chuyện gì thế này, con hồ ly này bị điên hay là đầu óc có vấn đề vậy?

Nhưng dù gì nó cũng có tu vi Địa tiên, nếu như đầu óc có vấn đề, sao lại đột phá được đến cảnh giới này?

“Ta với ngươi cái gì, ai thèm động vào ngươi, ai thèm ăn ngươi, ngươi mắc chứng hoang tưởng hả?”

Diệp Lăng cạn lời, hồ ly đang trốn trong lồng ngây ra, nhìn Diệp Lăng ở trước mặt, tủi thân vô cùng: “Đại nhân, đại nhân, xin ngươi đó, hay là ngươi một đao giết chết ta cũng được, nhưng ta xin ngươi, đừng giày vò ta được không?”

Ơ, cái quái gì thế, con vật này điên rồi chắc. Mẹ kiếp, nó mắc chứng hoang tưởng thật hả? Đây là bệnh, phải chữa đó.

“Ra đây mau cho ta! Mau, đừng có lề mề nữa, ông đây lại cắt hết thịt trên người ngươi thành từng miếng bây giờ!”

Diệp Lăng nghiến răng nghiến lợi gầm lên, hồ ly đang trốn trong lồng dại ra, sau đó nhắm mắt, nước mắt liền tuôn đầy mặt.

“Xong rồi, hiện nguyên hình rồi. Mạng của ta đến đây là hết.”

“Đành chấp nhận số mệnh thôi. Đi ra ngoài tìm bảo vật, đánh nhau rồi bị người ta bắt sống, bây giờ lại gặp phải một tên Ma vương giết người không chớp mắt. Hết thật rồi!”

Hồ ly nghe lời, trực tiếp đi ra ngoài. Lúc đến bên cạnh Diệp Lăng thì cúi đầu, hoàn toàn mất đi tất cả hi vọng.

Diệp Lăng cười hê hê, lấy ra một viên đan dược to bằng ngón tay cái, đan được có màu xanh lục, bên trên có linh khí lượn lờ.

“Mở miệng ra! Ăn đi!”

Diệp Lăng lạnh lùng quát, hồ ly nhắm mắt mở miệng ra: “Thôi vậy, ăn viên thuốc độc này, hi vọng không có tác dụng phụ gì, có thể chết một cách yên ổn cũng coi như là số của ta.”

Diệp Lăng gảy ngón tay, viên đan dược trực tiếp hoà vào cơ thể hồ ly. Ngay sau đó, hai mắt hồ ly mở to, sắc mặt kinh ngạc.

“Đây… đây là Bích Dao Thiên Đan!”

Hồ ly kinh hãi vô cùng, Bích Dao Thiên Đan? Trời ơi, đó là Tiên đan cực phẩm đó, bên trong có chứa sức mạnh cửu âm vô cùng khủng khiếp, vả lại còn có tiên lực dồi dào.

Viên Bích Dao Thiên Đan này mà trưng bày ở buổi đấu giá, có thể được bán với giá trên trời, không dưới trăm viên Tiên thạch cực phẩm đâu.

Diệp Lăng cười ha ha: “Tên nhóc nhà ngươi, sao nào, ta có giết ngươi không? Mau lên, nuốt hết đan dược, luyện hoá sức mạnh trong đó rồi trị khỏi vết thương của ngươi đi.”

Hồ ly vội vàng gật đầu, trong người Bích Dao Thiên Đan lập tức hoá thành từng dòng sức mạnh, bao phủ tứ chi xương cốt của nó.

Diệp Lăng nhìn vẻ bề ngoài của hồ ly trước mặt, ánh sáng lấp loáng ở từng sợi tơ. Hắn trừng to mắt nhìn, trên thân mình hồ ly, đang từ từ mọc ra từng cụm lông trắng như tuyết.

Có điều sau thời gian rất ngắn, trên thân hồ ly đã mọc lại đầy lông, hơn nữa xung quanh còn có ánh sáng trắng vờn quanh, đẹp vô cùng.

Hồ ly mở to mắt, lại khôi phục về trạng thái ban đầu, kích động vô cùng. Lúc này, nó đã sắp đột phá lên cảnh giới Thiên Tiên, chỉ còn một bước nữa thôi.

“Cảm ơn, cảm ơn ngươi rất nhiều!”

Hai móng vuốt của hồ ly đập cái bộp trên nền đất quỳ lạy hắn. Đối với nó đây không chỉ là ơn cứu mạng, mà thậm chí còn lớn hơn cả ơn cứu mạng.

Bích Dao Thiên Đan có giá trên trời, thậm chí còn cao hơn cả mạng sống của nó. Tuy rằng sinh mạng là đáng quý, nhưng tự do còn đáng quý hơn.

Thật ra hai câu này rõ là lừa gạt người, bởi vì một trăm vạn đủ mua cánh tay của một người, một nghìn vạn còn có thể mua được vài mạng người.

Chỉ một viên Bích Dao Thiên Đan cũng có thể thuê được sát thủ ám sát một cường giả cấp bậc Kim Tiên rồi, đừng nói là một yêu thú hồ ly Địa Tiên đỉnh phong như nó.

Diệp Lăng xua tay: “Đừng có màu mè thế, ta với tộc của ngươi có chút giao tình, chỉ là thuận tay mà thôi.”

Có giao tình?

Hồ ly ngẩn ra: “Ngươi nhìn thấy được bản thể của ta?”

“Ngươi à? Chẳng phải là Cửu Vĩ Hồ Ly sao? Có thể cường giả Kim Tiên, thậm chí là Đại La Kim Tiên cũng không nhìn ra được bản thể của ngươi, nhưng cũng không thể giấu được ta.”

Diệp Lăng cười khẽ, Hồ Ly ở đối diện lập tức ngẩn ra, bản thể của nó là Cửu Vĩ Tiên Hồ hiếm có khắp thiên địa, quý giá nhất đô thành, thậm chí cao hơn cả hai đại yêu tộc long, phượng.

Nhưng thật kỳ quái, tộc Cửu Vĩ Hồ Ly quanh năm sinh sống ở căn cứ của mình, sao lại có giao tình với một Địa Tiên đỉnh phong được?

Diệp Lăng lắc đầu, không giải thích, nhưng giao tình mà hắn nói là thật. Hắn và một vị lão tổ của tộc Cửu Vĩ Hồ có quan hệ khá tốt, thậm chí là rất thân thiết.

“Được rồi, ngươi mau về tộc của ngươi đi. Trước khi đạt đến Kim Tiên, không nên ra ngoài thì hơn, lỡ như bị mấy tên cường giả Đại La nhìn thấy thì không còn tự do nữa đâu.”

Diệp Lăng đứng lên, lười nhác vươn người. Nếu như Cửu Vĩ Tiên Hồ trưởng thành thì chính là tiêu chuẩn của Cửu Kiếp Tiên Đế.

Không những thế còn sở hữu linh hồn cường đại, thần thông quỷ dị, kể cả là Cửu Kiếp Tiên Đế cũng không dám đối đầu, quý giá vô cùng, không hề khoa trương. Nếu như người khác biết nó là Cửu Vĩ Hồ Ly, e là không chỉ có cường giả Đại La Kim Tiên, mà Tiên Đế cũng muốn đoạt lấy.

“Ta… ta không muốn đi.”

Cửu Vĩ Tiên Hồ run rẩy nói, Diệp Lăng lập tức ngẩn người: “Không muốn đi? Tại sao?”

“Lần này ta ra đây là để tìm một nơi giấu bảo vật, mà chỗ bảo vật này, chính là ở trong sơn cốc cách trấn Thanh Phong mười hai dặm.”

Cửu Vĩ Tiên Hồ hít sâu một hơi nói, Diệp Lăng ngẩn người, bảo vật?

Bảo vật gì có thể quan trọng hơn tính mạng của bản thân?

“Cái đồ hám tiền nhà ngươi, bị hỏng não rồi hả? Bảo vật quan trọng hay mạng sống quan trọng”

Diệp Lăng nghiến răng nghiến lợi, tên nhóc này đúng là cần phải dạy dỗ lại kĩ càng.

Hồ Ly nghĩ nghĩ rồi ngẩng đầu, rất nghiêm túc: “Bảo vật quan trọng.”

Bình Luận (0)
Comment