Nghe tiểu hồ ly nói như vậy, Diệp Lăng lập tức vui vẻ. Ai dà, hiếm lắm mới có một ngày như hôm nay. Lần đầu tiên hắn nghe thấy có người nói bảo vật quan trọng hơn cả sinh mệnh, vậy chẳng khác gì nói tiền bạc còn quan trọng hơn cả tính mạng?
Ngươi nói xem người chết rồi thì tiền còn có ích lợi gì?
Diệp Lăng dùng một tay chống cằm, rất là hứng thú: "Ta bảo ngươi này tên mê tiền kia. Tại sao lại nói bảo vật quan trọng hơn tính mạng?"
Tiểu hồ ly ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lăng, chớp chớp mắt rồi đảo một vòng: "Bởi vì bảo vật ta tìm được là một trong những bảo vật của Cửu Vĩ Thiên Hậu."
Khi tiểu hồ ly nói xong, Diệp Lăng nhất thời sững sờ, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Có thể khiến cho Diệp Lăng, kẻ đã từng là Cửu Kiếp Tiên Đế, hiện nay lại là người đứng đầu Cửu Kiếp Cương Vực bị chấn động thì có thể tưởng tượng được bảo vật này không hề tầm thường chút nào.
Cửu Vĩ Thiên Hậu là một trong những Cửu Kiếp Tiên Đế mạnh nhất trong lịch sử, ngay cả Diệp Lăng cũng không thể sánh nổi.
Bởi vì Cửu Vĩ Thiên Hậu đã từng giao chiến với một cường giả siêu việt Tiên Đế, không chỉ vậy nàng còn thực sự giết chết tên đó, dù bản thân cũng bị thương nặng.
Trận chiến này khiến cả Tam giới phải chấn động, ngay cả những cường giả ở Thiên giới cũng hoảng hốt không thôi. Ngươi biết không, trận này giống như một kẻ ở cảnh giới Thần Anh giết chết một vị Tiên nhân vậy.
Tất nhiên, cuối cùng Cửu Vĩ Thiên Hậu cũng ngã xuống vì thương nặng, nhưng mà sự tồn tại đáng sợ như vậy cũng đủ để trường tồn vĩnh viễn theo thời gian.
"Bảo vật của Cửu Vĩ Thiên Hậu? Ngươi đang đùa sao?"
Diệp Lăng hít sâu một hơi, không thể tin được. Đó gần như là toàn bộ của cải mà nàng để lại trước khi chết, sao có thể để một tiểu hồ ly chỉ là Địa Tiên đỉnh phong lấy đi được?
Tiểu hồ ly lắc đầu: "Ta không biết bảo vật này ở đâu, mà chỉ biết tin tức về nó thôi.”
"Đây không phải là bảo vật duy nhất của Cửu Vĩ Thiên Hậu. Người ta nói rằng khi Cửu Vĩ Thiên Hậu ngã xuống, nàng đã chia hết tất cả bảo vật thành chín phần."
"Mà trong chín phần bảo tàng này đều có một phần tư cách. Khi chín phần bảo vật này đều đã được mở ra, những người có tư cách này có thể đi vào điểm cuối và tiến hành cuộc tranh đoạt cuối cùng."
"Bảo vật ở ngoài trấn Thanh Phong này là một trong chín phần bảo vật của Cửu Vĩ Thiên Hậu."
"Ta cũng tình cờ biết được trong lúc đi du ngoạn mà thôi. Phần bảo vật ở nơi này sẽ được mở ra trong ba ngày nữa, hơn nữa người tiến vào mạnh nhất không thể vượt qua Kim Tiên."
Khi nghe tiểu hồ ly nói xong, tim Diệp Lăng chợt nóng lên, kẻ mạnh nhất không thể vượt qua Kim Tiên. Vậy tức là kẻ mạnh nhất chính là cấp bậc Thiên Tiên rồi.
Vậy thì hắn hoàn toàn có đủ tư cách để tranh đoạt bảo vật này, Diệp Lăng nhất định phải đoạt được bảo vật của Cửu Vĩ Thiên Hậu. Nếu như có được một trong những thần thông mà nàng sở hữu lúc trước, vậy thì quá là may mắn.
"Ngươi nói xem, là mạng người quan trọng hay là bảo vật quan trọng?"
Tiểu hồ ly đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng, đang có dáng vẻ rất hài lòng mà hỏi ngược lại, Diệp Lăng gật đầu giơ ngón tay cái lên: “Quyết định của ngươi là đúng, bảo vật quan trọng hơn.”
"Việc quan trọng nhất bây giờ là ngươi đã giết chết người của Hoàng gia. Chúng ta phải làm sao để tránh khỏi sự truy sát của gia tộc đó đây, hơn nữa ngươi cũng to gan quá đi, bây giờ vẫn còn dám trốn ở đây, không sợ bọn họ đuổi giết sao?"
Tiểu hồ ly vẫn rất lo lắng nói, hiện tại bọn họ vẫn đang ở trấn Thanh Phong, là nơi cực kỳ nguy hiểm.
Diệp Lăng lại rất thản nhiên nhún vai, "Ngươi ấy à, kinh nghiệm còn quá ít, đã nghe qua câu này chưa, đây gọi là khoảng tối dưới chân đèn."
Khoảng tối dưới chân đèn?
Tiểu hồ ly thông minh quá chừng, lập tức liền hiểu được, liên tục gật đầu: "Thì ra là như thế này, ngươi thật xảo quyệt!"
"Ta khinh, xảo quyệt gì chứ? Đây gọi là thông minh. Ngươi hiểu cái rắm ấy, bọn chúng làm sao có thể nghĩ ra được là chúng ta đã giết người lại còn dám trốn ở đây?"
Diệp Lăng dương dương đắc ý nói, thật ra suy đoán của hắn rất đúng. Hiện tại cường giả của Hoàng tộc tên nào tên nấy đều đang đuổi giết phía bên ngoài thành.
Không ai có thể ngờ được rằng kẻ đã giết Hoàng Phi lại dám trốn ở trấn Thanh Phong này, quan trọng hơn là cái viện này cách Hoàng tộc cũng không xa.
Dũng khí quá lớn, nhưng mà cách chọn địa điểm này lại cực kỳ thông minh. Ai dám tin rằng hung thủ đã giết người nhà đó, lại dám trốn ngay bên cạnh nhà nạn nhân?
"Ân nhân, không biết có thể thương lượng chuyện này không?"
Tiểu hồ ly đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Diệp Lăng bằng ánh mắt xấu xa khiến Diệp Lăng nhất thời sửng sốt. Ai da, tiểu súc sinh này, dũng khí lớn hơn nhiều rồi đó, sự chuyển biến từ đầu tới giờ quả là một trời một vực mà.
"Ân nhân gì chứ? Xa cách quá. Ta tên là Diệp Lăng, ngươi gọi tên ta cũng được, hoặc là có thể gọi ta là Diệp ca." Diệp Lăng xua tay.
Tiểu hồ ly gật đầu: "Ta chỉ muốn hỏi, có thể cho ta thêm một viên Bích Dao Thiên Đan không?"
"Ai, tên nhãi này, lòng dạ của ngươi cũng lớn thật. Nhưng mà, Cửu Vĩ Tiên Hồ như ngươi cũng đáng giá đó. Vừa hay ta có một viên ở đây, thôi ta cho ngươi vậy."
Diệp Lăng vừa nói vừa ném tới, tiểu hồ ly trực tiếp nhảy lên đớp lấy Bích Dao Thiên Đan.
"Này! Diệp ca, ta bế quan trước nha. Đợi đến khi ta lại xuất hiện ở trước mặt huynh, huynh nhất định sẽ không nhận ra ta đâu."
Nói xong, tiểu hồ ly vù một cái liền biến mất, Diệp Lăng lắc đầu cười nhẹ.
Có gì mà không thể nhận ra chứ, một viên Bích Dao Thiên Đan này đủ để nó đột phá đến cảnh giới Thiên Tiên, một khi đột phá đến cảnh giới Thiên Tiên, nó đã có thể biến hình rồi.
Đối với Yêu tộc mà nói, khi đạt đến cảnh giới Thiên Tiên thì có thể biến thành hình người. Bởi vì hình dạng con người là hình thể thích hợp nhất để tu luyện và chiến đấu, tất cả các phương diện đều có thể kết hợp một cách khéo léo.
Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, bao gồm cả Kim Mao Hống đều có thể biến hình sau khi lên Thiên Tiên. Đương nhiên là lão Kim Mao Hống không biến hình, bởi vì theo nhận thức của hắn, bản thể của hắn mới là mạnh nhất.
"Bảo vật của Cửu Vĩ Thiên Hậu. Chà chà, tiểu gia ta đây gặp được đại cơ duyên rồi. Mà không được, ta cũng nhanh chóng tu luyện mới được!"
Diệp Lăng lẩm bẩm, giơ một tay lên, trong phòng xuất hiện một vòng cấm chế chói mắt, sau đó Diệp Lăng ngồi lên giường, ném thẳng một viên Thanh Minh Thần Đan vào miệng.
Thanh Minh Thần Đan có thể khiến đầu óc tỉnh táo khi luyện công, bước vào trạng thái tu luyện chưa từng có, giá trị cũng rất lớn.
Tất nhiên là chỉ có Diệp Lăng lắm tiền mới dám ăn thứ này như ăn kẹo. Những Đại La Kim Tiên khác đều không dám ăn như vậy.
Ăn một miếng đau một miếng thịt, thế thì ai mà dám ăn?
Hắn và tiểu hồ ly vẫn vô tư luyện tập, còn toàn bộ trấn Thanh Phong đều như gà bay chó chạy.
Toàn bộ trấn Thanh Phong bây giờ cứ mỗi lúc lại xuất hiện một nhóm cao thủ, thấp nhất cũng là cảnh giới Thiên Tiên, ai nấy đều không ngừng tìm kiếm ở bên ngoài thành.
Chỉ tiếc là không ai trong số họ có thể tìm thấy dấu vết của Diệp Lăng, thậm chí nhà họ Hoàng còn phái cả cường giả đi tìm hắn ở các thị trấn gần đó.
Không ai biết rằng hung thủ giết người mà họ đang tìm kiếm lại đang ở ngay dưới mí mắt của bọn họ.
Ngày hôm sau, cha của Hoàng Phi đang ngồi ở ghế chính giữa trong phòng nghị sự của Hoàng gia. Gương mặt ảm đạm và lạnh lùng. Con trai của ông đã chết. Hơn nữa hôm nay, đột nhiên có vô số cường giả cấp bậc Thiên Tiên tràn vào trấn Thanh Phong.
Thậm chí có một số vị cấp bậc Kim Tiên thanh danh lừng lẫy, khiến ông nhất thời bối rối không biết phải làm thế nào.