Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị ( Dịch )

Chương 816 - Chương 816: Giết Đến Khi Có Đường Để Đi!

Chương 816: Giết đến khi có đường để đi!

Cường giả Thiên Tiên ngã xuống đã khiến không ít cường giả xung quanh đang chiến đấu ác liệt cảm thấy ớn lạnh.

Tên này không phải là một người vô danh, hắn được người ta gọi là Thương Lang Tiên Nhân, chiến lực vô song, rất có tiếng tăm trong số các cường giả Thiên Tiên trung kỳ.

Không ai có thể ngờ được rằng, một kẻ thậm chí còn chưa đạt tới cảnh giới Thiên Tiên lại có thể giết chết hắn, thực sự là quá sức tưởng tượng.

Tất nhiên, Diệp Lăng cũng hiểu rất rõ, nếu không có Bạch Mai, hắn cũng sẽ không có cơ hội cũng như thực lực để giết chết tên này.

Khoảng cách cảnh giới chính là khoảng cách khó có thể vượt qua được, nếu là cường giả Thiên Tiên sơ kỳ, thì Diệp Lăng tuyệt đối có tự tin và thực lực để tiêu diệt hắn.

Nhưng mà tên đó lại ở cấp Thiên Tiên trung kỳ, hơn nữa còn là cường giả đã chìm đắm trong cảnh giới đó lâu rồi, như vậy sẽ càng khó khăn.

Lúc này, ánh mắt Diệp Lăng đột nhiên hiện lên sự phẫn nộ, bởi vì cách đó không xa, Bạch Mai đang bị một cường giả Thiên Tiên sơ kỳ quấn lấy.

Cường giả này có lực lượng rất lớn, hơn nữa uy lực vô hạn, thậm chí còn sở hữu cái gọi là Thiên Thần Chi Lực, đương nhiên so với Diệp Lăng vẫn kém một khoảng cách không nhỏ.

Mặc dù thực lực của Bạch Mai không tệ, thủ đoạn cũng rất kỳ dị, nhưng cận chiến lại là một điểm yếu lớn đối với nàng.

Diệp Lăng nhận thấy Bạch Mai đã sắp chống đỡ không nổi đòn sức tấn công điên cuồng của kẻ địch, hắn lập tức tức giận lao xuống, trực tiếp đứng chặn trước mặt Bạch Mai.

"Tên này ở đâu ra vậy? Còn dám cản đường hổ nhị gia đây, cút sang một bên cho ta!"

Bùm, đại hán ở phía đối diện điên cuồng gào thét, giậm chân kịch liệt, một quyền đấm ra, quyền phong khủng khiếp hóa thành một trận gió lớn, điên cuồng đuổi giết Diệp Lăng.

"Diệp ca cẩn thận!"

Bạch Mai sau lưng Diệp Lăng vội vàng hét lên, Diệp Lăng cười lạnh, người như vậy thật hợp với hắn. Nếu so về lực lượng, toàn bộ cường giả Thiên Tiên không có ai bằng hắn!

"Cút ra cho ta!"

Diệp Lăng cũng thét lên, đánh ra một chưởng. Trong khoảnh khắc, sức mạnh vô song toàn thân trực tiếp xuất hiện trên quyền đầu của hắn, kim quang lấp lánh, lực lượng gầm thét.

Đùng đùng, cả hai đều tung ra một cú đấm, hai nắm đấm của họ trực tiếp va chạm vào nhau, hai nguồn lực khổng lồ khi va chạm không ngừng kêu lên ken két, giống như tiếng sắt va vào vàng vậy!

"Cái gì? Không thể nào!"

Sắc mặt cường giả đối diện thay đổi rõ rệt, từ khi hắn chiếm được kỳ ngộ, thể phách vô cùng cường hãn, khó mà gặp đối thủ nào ngang sức, nói chung là đều bị thực lực của hắn áp chế tuyệt đối.

Nhưng hôm nay, hắn thực sự cảm thấy tay của hắn dường như đụng phải tiên khí thượng phẩm, cả xương cốt đều có cảm giác như bị đánh nát.

Rầm rầm, cường giả đó liên tục thối lui, nếu đã không giết được hắn thì mau mau chuồn gấp, bằng không một khi cường giả phía sau xuất chiến thì cũng chẳng vui vẻ gì.

"Chạy đi đâu!"

Nhìn thấy cường giả đó sắp chạy mất, Diệp Lăng đột nhiên hét lớn, muốn đánh liền đánh, muốn đi liền đi sao? Ngươi tưởng rằng chỗ ta đây là nhà trẻ hay là quán trọ vậy.

Uỳnh uỵch.

Diệp Lăng bước lên hai bước, điên cuồng theo sát, Nguyên Thủy Kiếm Thai trong tay hắn biến mất, thay vào đó là Đả Thần Thạch tiếng tăm lừng lẫy ở thế tục.

Viên gạch đen nằm trong tay Diệp Lăng, lực lượng bành trướng, cánh tay Diệp Lăng điên cuồng vung lên, sau đó đập mạnh về phía gã đối diện.

"Khốn kiếp! Trước mặt bản tọa lại dám lấy một viên gạch nát ra, muốn chết à?"

Thấy Diệp Lăng sỉ nhục hắn như vậy, cường giả lập tức nổi giận đùng đùng, nghiến răng nghiến lợi, dốc hết sức bình sinh mà phát huy ra tất cả sức mạnh, trên cổ hằn lên những đường gân xanh rõ rệt.

"Ngươi đi chết đi, cái tên khốn kiếp kia!"

Vừa nói, tên cường giả này vừa siết chặt tay đấm lại, theo hướng quyền phong, một con mãnh hổ màu đen từ cánh tay hắn hiện ra. Bốn chân bước mạnh, giống như một con hổ đói đang lao về phía con mồi vậy.

Nhìn thấy kẻ kia đang hướng về phía mình chém điên cuồng, Diệp Lăng cười lạnh, viên gạch trong tay càng thêm hung mãnh.

Phù, một làn khói đen lướt qua, Đả Thần Thạch trong tay Diệp Lăng điên cuồng đập xuống. Đột nhiên, khắp không gian chỉ nghe thấy tiếng gãy xương giòn giã khủng khiếp.

"Aaa!"

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, gã muốn dùng nắm đấm để đấm nát Đả Thần Thạch trong tay Diệp Lăng, nhưng đáng tiếc cánh tay hắn đã bị Diệp Lăng trực tiếp đánh gãy.

"Ngươi cút xuống dưới kia đi!"

Diệp Lăng mắt nhanh tay lẹ, cục gạch trong tay đập mạnh vào đầu gã đối diện, sức mạnh khổng lồ trực tiếp đánh bay gã xui xẻo này xuống dưới vực sâu thăm thẳm kia.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Diệp Lăng đã giết chết hai người, cả hai người đó đều là những nhân vật không đơn giản chút nào.

Nhưng Diệp Lăng biết rất rõ lần này thắng được là nhờ có may mắn trong đó. Thứ nhất là nhờ có Bạch Mai, nếu không phải nó đã mê hoặc được tên đó, bản thân hắn nào có đủ năng lực mà giết chết tên đó?

Còn tên này thì do quá tự tin, cứ đánh vào tay Diệp Lăng, tưởng rằng thể phách của hắn là thế mạnh nhưng kết quả đến gặp Diệp Lăng thì lại là tên yếu ớt.

"Bạch Mai, nhanh đi thôi!"

Diệp Lăng nhảy lùi lại, nhanh chóng kéo Bạch Mai chạy, cần phải thoát khỏi xiềng xích này càng nhanh càng tốt.

Đây không phải là một nơi tốt lành gì, nơi nào cũng đầy rẫy các trận chiến, thậm chí còn có chút xui xẻo, bị những cường giả bán Kim Tiên đáng sợ kia chiến đấu ảnh hưởng đến bản thân.

Với thực lực hiện tại của Diệp Lăng, nếu ở nơi này thật sự có người muốn giết hắn thì hắn hoàn toàn không thể phản kháng.

Hai người đi rất nhanh, không ngừng hướng về phía con đường xiềng xích tàn sát điên cuồng này. Ngay giờ khắc này, có trên mười mối xiềng xích, nơi nào cũng toàn là giết chóc, không hề có bất cứ một nơi nào thực sự yên bình.

Thần thông đáng sợ, sát khí điên cuồng đã biến toàn bộ thiên địa thành một vùng A Tỳ địa ngục, thân thể bị chặt từng đoạn, còn có không ít người trực tiếp rơi xuống vực sâu không đáy.

Tóm lại, vào lúc này, tất cả mọi người đều dốc hết sức lực, không có ai dám ở lại đây, bản thân có thể đến nơi này đã là vô địch rồi.

Một đàn kiến còn có thể cắn chết con voi, huống chi là một đám cường giả Thiên Tiên có sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ chứ.

Diệp Lăng kéo Bạch Mai điên cuồng chạy trốn trên con đường đầy xiềng xích, cũng luôn đề phòng xung quanh. Tâm trí, ý thức và linh hồn của hắn đều đã được chuẩn bị sẵn sàng để đề phòng bất kỳ cuộc đánh úp nào xảy ra.

"Sắp rồi! Sắp đến điểm cuối cùng rồi!"

Diệp Lăng và Bạch Mai nhìn thấy sân trời rộng lớn cách đó không xa, trong lòng lập tức kích động vô cùng. Nhưng vào lúc này, đột nhiên trước mặt bọn họ bất ngờ xuất hiện một kết giới chặn lại.

Hai người họ chợt sững sờ nhưng lập tức nhớ đến quy tắc trước đây, nếu xiềng xích chưa nuốt đủ sinh mạng thì nó sẽ không mở ra con đường cuối cùng.

"Khốn kiếp!"

Diệp Lăng nhất thời tức giận hét lên, mà ngay lúc này lại có mấy cường giả đang đuổi giết tới. Trong đó có ba tên Thiên Tiên trung kỳ, ba tên Thiên Tiên sơ kỳ và một tên Thiên Tiên hậu kỳ.

Mấy tên này cũng đã thấy được sự có mặt của Diệp Lăng, đột nhiên quay người lại, sát khí ù ù.

Đã thế này rồi, vậy còn có thể nói gì nữa, nếu không có đường đi thì giết cho đến khi có đường mới thôi.

"Bạch Mai, cẩn thận!"

Diệp Lăng hít sâu một hơi, sau đó Nguyên Thủy Kiếm Thai lại xuất hiện trong tay hắn, ánh mắt như sấm sét, sát khí dạt dào.

Trong cơ thể, một luồng khí tức không ngừng tuôn ra như núi lửa, suýt nữa nổ tung.

"Đến đây đu!"

"Nếu đã như vậy thì không còn cách nào khác, giết!"

Diệp Lăng rống lên một cách điên cuồng, nhảy xuống xông tới, hung dữ chém giết.

Bình Luận (0)
Comment